ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt vừa nói, vừa đau khổ khóc tấm tức.

Tên hung thủ đờ người ra, như đang suy nghĩ điều gì đấy. Trong nháy mắt này, cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên đập mạnh vào khớp cổ tay đang cầm con dao hoa quả của hắn ta.

Thực tế là tên hung thủ đã cảm nhận được Kỷ Hi Nguyệt có lẽ đang lừa hắn ta.

Chứ cmn đã ba giờ sáng mà bạn trai cô còn đuổi đến đây để đòi tiền. Nếu có thật, chắc chắn tên đàn ông đó đã náo loạn um sùm tỏi, nhưng hắn ta vào đây núp được một lúc lâu đâu có nghe thấy tiếng cãi nhau nào.

Kỷ Hi Nguyệt dĩ nhiên đâu để cho hắn ta có thời gian cân nhắc, cái cô muốn là lúc lúc tên hung thủ này hoài nghi hoặc là chần chừ.

Con dao gọt hoa quả rớt xuống sàn, phát ra âm thanh chói tai.

Phản ứng của tên hung thủ cũng vô cùng nhanh, hắn giữ eo Kỷ Hi Nguyệt lại, cả hai đập vào nhau, sau đó ngã nhào xuống đất.

Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân ở trước cửa thang máy đội một hồi lâu vẫn chưa thấy Kỷ Hi Nguyệt ra.

Triệu Húc Hàn đột nhiên biến sắc, lập tức chạy về hướng nhà vệ sinh. Tiêu Ân như cũng nghĩ được gì đó, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Cửa nhà vệ sinh là cánh cửa gỗ màu trắng, tự động đóng mở.

Triệu Húc Hàn đạp thẳng một phát, vừa xông vào trong là đã nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt và tên hung thủ đang vật lộn trên sàn nhà. Mái tóc giả của Kỷ Hi Nguyệt đã bị tháo xuống.

Nắm đấm gần như xông thẳng đến tên hung thủ. Hung thủ là một người đàn ông cao to, sức lực tương đối lớn hơn, cả thân xác gần như là cưỡi lên người Kỷ Hi Nguyệt.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt cũng rất dũng mãnh. Một đấm đánh vào phần éo nơi yếu nhất của người đàn ông, tên hung thủ lập tức rên rỉ một tiếng. Kỷ Hi Nguyệt đã lật người sang một bên, hai người nháy mắt lại nằm song song trên mặt đất vật lộn với  nhau.

Con dao gọt hoa quả đã bị Kỷ Hi Nguyệt đá vào gầm bồn rửa tay, cho nên bây giờ hai người đều tay không tấc sắt.

Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân vừa xông vào thì nhìn thấy được một màn này.

Sắc mặt của hai người đều rất khó coi, nhưng nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt quả quyết và linh hoạt như vậy, trái tim cũng dần được thả lỏng. Ít nhất thì tới bây giờ cô vẫn chưa có  nguy hiểm gì.

Bên phía đội trưởng Trương và đồn trưởng Lý nghe thấy động tĩnh cũng lập tức chạy tới.

Hai người cũng nhìn thấy một nam và một nữ đang nằm trên sàn đánh nhau đến long trời lở đất. Sức lực của người đàn ông rõ ràng là mạnh hơn, nắm đấm rất cứng rắn. Kỷ Hi Nguyệt bị trúng vài cái đau đến thấu trời.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt rất linh hoạt, tránh né được nhiều cú đấm, thậm chí là có thể đánh trả một vài cú đấm, thân thủ đã rất tiến bộ.

Đội trưởng Trương lập tức xông lên, nhưng đã bị Triệu Húc Hàn túm lại.

“Để cô ấy có thêm chút kinh nghiệm.”

Đội trưởng Trương sửng sốt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn, đành phải dừng lại.

Từng cặp mắt dán chặt vào màn vật lộn trong nhà vệ sinh của hai người.

Kỷ Hi Nguyệt cũng biết là ở cửa đã có người đến, nhưng không có thời gian để xem thử là ai. Hung thủ không còn con dao gọt hoa quả, cô cũng không sợ.

Cô cũng biết đây cũng là một cơ hội để mình trải nghiệm. Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân chắc chắn là đã biết cô xảy ra chuyện.

Cô lật người, quỳ gối đứng dậy. Tên hung thủ cũng đứng lên. Kỷ Hi Nguyệt đứng xoay lưng về phía bốn người.

Tên hung thủ nhìn thấy rất rõ, có phần khó hiểu vì sao bốn người đàn ông này không tới bắt hắn, mà chỉ đứng nhìn hắn và người phụ nữ xấu xí này đánh nhau?

Chẳng lẽ là quá tin tưởng vào thực lực của người phụ nữ  này? Hay là nhạo báng hắn ta là đàn ông mà không bằng một người phụ nữ?

“Đến đi!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó lập tức tung một cước, hung thủ liền dùng hai tay chặn lại rồi xoay người, hắn ta cũng trả lại một cước.

Hai người lập tức văng ra, Kỷ Hi Nguyệt lại xông lên, quả thực là càng đánh càng hăng.

Nhưng tên hung thủ lại không nghĩ như vậy. Cửa ra vào đã có người chặn. Hắn ta không thể trốn thoát. Trong phòng vệ sinh cũng không còn cửa nào khác, chỉ có một cái giếng trời, mà dưới giếng trời đang có một cây lau nhà của bể nước.

Hắn ta lùi lại, tóm lấy cây lau nhà, quất về phía Kỷ Hi Nguyệt từng cái thật mạnh.

Kỷ Hi Nguyệt bất ngờ lùi lại một bước. Thực ra cô không sợ, nhưng cây lau nhà quá bẩn.

Bình luận

Truyện đang đọc