ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Trương Quyền và Vương Cương trên võ đài nãy giờ vẫn đưa mắt nhìn hai người phụ nữ chạy bộ ở đằng kia.

“Xem ra người đẹp đó thực sự là bạn gái mới của Cố Cửu. Nhưng mà ánh mắt của tên đó càng ngày càng tốt lên nhỉ.” Trương Quyền hâm mộ nói.

“Vậy thì đã sao. Cố Cửu là của Hạ Tâm Lan, hai nhà lại là bạn lâu năm. Bạn gái mới có tốt đi nữa thì cuối cùng cậu ta cũng phải cưới Hạ Tâm Lan thôi.” Vương Cương nói.

“Thế cậu bảo tôi có thể theo đuổi cô bé xinh đẹp này được không?” Ánh mắt Trương Quyền sáng lên.

“Tôi thấy anh thích tìm đường chết rồi đấy! Đến đây, làm ván nữa nào!” Vương Cương ra đòn, hai người đàn ông lại lao vào đánh nhau.

Nửa tiếng sau, Cố Cửu qua tìm Kỷ Hi Nguyệt.

Anh ấy cũng đổi sang quần áo thể thao, nhìn cũng rất rất phóng khoáng phong lưu, bảnh bao anh tuấn.

“Cố Cửu!” Vương Cương nhìn thấy Cố Cửu thì dừng đánh, nhảy từ trên sàn đấm bốc xuống thẳng trước mặt Cố Cửu.

“Vương Cương, anh cũng ở đây à, Trương Quyền, haha, mọi người đều ở đây cả sao? Đám già các anh cả đêm không ra ngoài đichơi, người nào cũng ở đây luyện tập thì sao kiếm được bạn gái?” Cố Cửu chưa nói dứt câu mọi người đã muốn xúm vào đánh anh ấy.

Quả nhiên có rất nhiều thanh niên dừng việc tập luyện, qua hàn huyên với Cố Cửu.

Chỉ có Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn trên máy chạy bộ, hai người không ai chú ý đến ai, nhưng  tốc độ chạy của Hạ Tâm Lan thì rõ ràng nhanh hơn Kỷ Hi Nguyệt rất nhiều.

Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất muốn cười. Người phụ nữ này ấu trĩ thật đấy, xem ra để cô ta nhận thua rất khó.

“Cố Cửu, người đẹp bên kia là cậu mang về sao?” Vương Cương nhịn không được  hỏi thăm.

“Cái gì mà người đẹp? Cô ấy là Kỷ Hi Nguyệt, bạn gái của tôi. Ánh mắt của cậu bớt háo sắc lại đi, đừng dọa Tiểu Nguyệt của tôi sợ.” Cố Cửu ghét bỏ nói.

“Khiếp, quả nhiên là bạn gái mới của cậu.” Trương Quyền kinh hô, “Cậu đấy, ăn chơi đàn đúm cho lắm vào. Nhanh cưới Hạ Tâm Lan đi. Đừng đầu độc mấy mỹ nữ khác nữa!”

“Đúng đấy đúng đấy, tốt nhất là giới thiệu mỹ nữ cho chúng tôi đi. Lát nữa đi uống rượu không?” Ai đó la lên.

“Đúng đúng đúng. Nhất định phải uống một ly. Mỗi lần cậu đến đều bị chú Cố đánh đuổi về. Lần này nhất định phải uống một ly đấy.” Mọi người tiếp tục nói.

Cố Cửu dở khóc dở cười: “Được được. Nhưng bây giờ tôi  có một chuyện vô cùng quan trọng và vô cùng nghiêm túc muốn nói với các anh đây.”

“Cậu thì có chuyện gì mà nghiêm túc chứ?” Trương Quyền bật cười.

Cố Cửu trợn mắt nhìn anh ta: “Đó chính là, tôi với Hạ Tâm Lan không có khả năng! Vì vậy sau này các anh đừng gán ghép tôi với cô ta nữa. Các anh ai thích thì cứ việc theo đuổi!”

“Hả?” Mọi người lần lượt quay qua nhìn Hạ Tâm Lan, may mà cô ta không nghe thấy, nếu không chắc chắn Cố Cửu sẽ bị ăn đấm.

“Cố Cửu, sao cậu lại nói ra những lời như vậy? Tâm Lan sẽ đau lòng lắm đấy.”

“Đúng á, cậu có còn lương tâm không thế? Cô ấy đã đợi cậu rất nhiều năm rồi mà.”

“Ai cũng biết Hạ Tâm Lan một lòng đợi cậu, mãi đến bây giờ vẫn chưa chịu lấy chồng.”

“Đây chẳng phải là đang đợi Cố Cửu cưới cô ấy sao?”…..

Cả nhóm người nhao nhao bàn luận, đa số đều chỉ trích Cố Cửu.

Sắc mặt Cố Cửu rất khó coi, ánh mắt bực bội liếc nhìn đám anh em cùng lớn lên với anh ấy.

“Các anh có thể nghĩ cho tôi một chút không? Tôi không thích Tâm Lan, và chỉ xem cô ta như em gái. Tôi cũng chưa bao giờ nói thích cô ta, là cô ta tự suy nghĩ viễn vông! Cũng vì chuyện này mà tôi chán nản đến nổi không dám về nhà.”

Cố Cửu rất khổ não: “Lần này tôi mang bạn gái về là muốn cho Tâm Lan hiểu rõ, cho dù cô ta có đợi tôi đi nữa cũng vô ích. Tôi sẽ không bao giờ thích cô ta chứ đừng nói là cưới cô ta. Tôi cầu xin cô ta buông tha cho tôi, cũng là mong các anh bỏ quá cho người anh em này.”

Cố Cửu chắp tay khẽ vái mọi người, đây cũng là gánh nặng nhức nhối từ nhỏ cho đến bây giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc