ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Ai mà chẳng biết cái tên ăn chơi trác táng đó tính thối thế nào. Lão Cố tướng quân giỏi giang bao nhiêu thì đứa con trai lại đối nghịch bấy nhiêu.” Trương Quyền lắc đầu.

“Ôi chao, con hư tại mẹ cả đấy. Cũng do bà Cố nuông chiều Cố Cửu quá thôi.” Vương Cương cũng lắc đầu, sau đó nhìn ra cửa thì hai mắt bất ngờ trợn tròn.

Trương Quyền cũng quay đầu sang nhìn, thì ra là Hạ Tâm Lan đến.

Hai người lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó xoay đầu nhìn Hạ Tâm Lan bật cười.

“Tâm Lan, sao tối nay lại có thời gian rãnh đến đây vậy?” Trương Quyền hưng phấn gọi Hạ Tâm Lan. Một tiếng chào này khiến những người đang tập luyện xung quanh lần lượt nhìn sang đây.

Sau đó Kỷ Hi Nguyệt phát hiện, có hơn nửa số người ở đây rất quen thuộc với Hạ Tâm Lan, bọn họ đều biết cô ta.

“Cố Cửu về rồi. Tối nay tôi qua bên đây ăn cơm nên thuận tiện tập luyện một chút luôn. Lâu rồi không gặp, kungfu có tiến bộ lên chút nào chưa?” Hạ Tâm Lan chào hỏi mọi người, cười đùa rất vui vẻ.

“Aiya, Cố Cửu về thật à? Sao cậu ta không tới đây?” Vương Cương cao hứng nói, “Mau gọi cậu ta đến đây đi. Lâu lắm rồi chưa gặp cậu ta nên có chút nhớ. Gọi cậu ta đến tán dóc với anh em tí cho vui.”

“Thôi quên đi, các anh cũng biết tên đấy có bao giờ thích tập luyện đâu.” Hạ Tâm Lan chép miệng nói, khóe mắt nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang chạy bộ ở đằng kia.

Cô ta sững người, lập tức đi qua đứng bên cạnh nhìn vóc dáng của Kỷ Hi Nguyệt, khóe miệng khẽ run rẩy.

Người phụ nữ này mặt đẹp đã không nói, dáng người còn lanh lợi đáng yêu, đường cong lại tinh tế, quả nhiên là một đại mỹ nhân. Thảo nào anh Tiểu Cửu lại mê đắm như vậy. Cô ta là phụ nữ mà còn thích nhìn, đúng là hâm mộ đến ghen tị.

“Hạ tiểu thư không chạy bộ sao?” Kỷ Hi Nguyệt vừa chạy vừa nhìn cô ta hỏi.

“Thì ra cô cũng thích rèn luyện thân thể nhỉ.” Ánh mắt của Hạ Tâm Lan rõ ràng là không mấy thiện cảm.

“Thân thể khỏe mạnh là chuyện tốt. Tôi là phóng viên, thường xuyên chạy tin tức nên đương nhiên phải rèn luyện rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười đáp lại.

“Kỷ Hi Nguyệt, tôi hỏi cô, rốt cuộc là cô thích điểm gì ở Cố Cửu?” Hạ Tâm Lan vẫn quan tâm nhất là chuyện này.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Bây giờ mà nói về chủ đề này có thích hợp lắm không?”

“Tại sao lại không thích hợp? Từ nhỏ tôi đã thích Cố Cửu, anh ấy là của tôi. Cô đừng nghĩ tới chuyện cướp anh đi.” Hạ Tâm Lan lạnh lùng nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt đành phải dừng máy chạy bộ, đứng im nhìn Hạ Tâm Lan, cười với vẻ hờ hững.

“Hạ tiểu thư, Cố Cửu nói EQ của cô hơi thấp, bây giờ xem ra đúng là thấp thật. Có câu nói thế này, ‘là của bạn thì mãi là của bạn, không là của bạn thì có cưỡng cầu cũng vô dụng’. Cô mà cứ sống như vậy sẽ rất mệt đấy.”

Hạ Tâm Lan bỗng chốc nổi nóng: “Kỷ Hi Nguyệt, Cố Cửu là của tôi!”

“Hạ tiểu thư, cô rèn luyện thân thể đi. Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này với cô nữa.” Kỷ Hi Nguyệt thực sự đau đầu, người phụ nữ này sao đần độn thế  không biết?

Nói xong cô lại mở máy chạy bộ tiếp tục chạy.

“Kỷ Hi Nguyệt, đừng nghĩ rằng cô có khả năng cướp anh Cố Cửu đi. Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, trừ phi cô có thể thắng tôi thì Hạ Tâm Lan tôi sẽ sẵn sàng nhận thua! Bằng không, cô đừng hòng mơ tưởng!” Hạ Tâm Lan nói xong cũng sang máy chạy bộ bên cạnh chạy bộ.

Bởi vì hai người đứng gần nhau nói chuyện, cộng thêm trong phòng tập thể dục có mở nhạc nên những người xung quanh không nghe rõ bọn họ nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan thì biết rằng hai người này không hợp nhau.

Có vẻ nguyên nhân chính là Cố Cửu. Bởi vì Hạ Tâm Lan thường ngày tính tình vẫn điềm đạm, chỉ duy nhất đối với chuyện của Cố Cửu là như biến thành một con người khác hoàn toàn với bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc