ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Nữ sát thủ cũng bị du khách va chạm tránh né, nhưng cô ta một kích không trúng, bắt đầu đi theo du khách ra bên ngoài.

Bên hông Kỷ Hi Nguyệt hơi đau, cô duỗi tay sờ lên, một tay đầy máu. Cô vội vàng dùng khí công chữa trị một chút, ít nhất không cho bản thân chảy máu quá nhiều. Có điều cô có cảm giác chỉ bị thương tới chút da lông, không có đâm trúng điểm yếu, nếu không cô sẽ đau chết mất.

Trong tiếng kêu thảm thiết ồn ào, bên trong giống như chiến trường hỗn độn, người đều chạy ra bên ngoài, ít rất nhiều, nhưng cũng có vài du khách bị thương, tránh ở góc hoặc vì đau đớn mà dựa vào khóc thút thít  kêu to.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Thiết Quý Hoành bên kia, đã nhìn không thấy anh ta. Bởi vì sơn động có rất nhiều khúc rẽ, còn có vòm cầu trống rỗng, nhưng cô có thể nghe được tiếng đánh nhau, tiếng ném rơi đồ vật. Mà mỗi lần tựa hồ là lúc ném đồ vật thì lập tức có tiếng thét chói tai của các du khách khác.

Ngẫu nhiên còn có tiếng súng, sau tiếng súng chính là tiếng kêu thảm thiết, nhưng không phải của Thiết Quý Hoành.

Kỷ Hi Nguyệt cảm giác mấy kẻ bắt cóc thật điên cuồng tàn bạo, hoàn toàn mặc kệ lữ khách mà tùy ý nổ súng.

“Chạm vào!” Sau một tiếng này, hình như là tiếng sơn động sập. Trong nháy mắt, Kỷ Hi Nguyệt cũng hơi sợ hãi, vội vàng chạy ra bên ngoài, cũng may lữ khách gần đó cũng chạy ra bên ngoài.

Vừa quay lại cô đã thấy một mặt vách tường đổ sụp, cũng may địa chất sơn động ở đây còn tính kiên cố, nếu đều sập xuống thì chính là phải bị chôn sống.

“Tiểu Nguyệt!” Bên ngoài, Thiết Quý Hoành sốt ruột quát tháo.

“Em không sao!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đáp lại.

Thiết Quý Hoành đã bắt được tên nổ súng kia, hung hăng nắm người trong tay, đập trên vách tường. Tên kia tức khắc có vẻ mặt đầy máu tươi, sau đó ngất đi.

Ngay sau đó Thiết Quý Hoành vội vàng chạy vào bên trong, anh ta mặc kệ lữ khách, chỉ quá lo cho Kỷ Hi Nguyệt, cho nên vài lữ khách đều bị anh ta đụng vào. Nhìn thấy sơn động bị đánh sập, Thiết Quý Hoành càng thêm hoảng sợ.

Giờ khắc này anh ta sợ Kỷ Hi Nguyệt sẽ xảy ra chuyện. Anh ta chẳng thể nghĩ tới Úy Mẫn Nhi tàn nhẫn như thế, nhanh vậy đã lên kế hoạch giết người này, hơn nữa nhằm vào tựa hồ là anh ta và Kỷ Hi Nguyệt.

Độc ác nhất chính là cô ta hoàn toàn không quan tâm mạng người, ngang nhiên ra tay ở nơi có nhiều du khách, hoàn toàn là thảo gian nhân mạng, một lòng muốn đẩy anh ta và Kỷ Hi Nguyệt vào chỗ chết.

Kỷ Hi Nguyệt ra tới hơn phân nửa, nhưng người vẫn rất nhiều, có vài người bị dọa đến mức không dám đi ra ngoài. Rốt cuộc bên ngoài đều là tiếng súng, bên trong có thể còn khá an toàn hơn một ít, cho nên có vài lữ khách lựa chọn ngồi xổm ôm đầu.

Tiếng còi cảnh sát nhanh chóng vang lên. Vì nơi này là khu du lịch cho nên được chuyên môn thành lập phân bộ cục cảnh sát để nhanh chóng xử lý chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì khi du khách ngoại quốc xảy ra chuyện, một giây đều là vấn đề bang giao cho nên đều rất coi trọng.

“Tiểu Nguyệt!” Thiết Quý Hoành thấy được Kỷ Hi Nguyệt, giờ đây Kỷ Hi Nguyệt cũng rất chật vật, tóc vốn dĩ rối tung, lúc này đều lung tung rối loạn, chỉ là khi Thiết Quý Hoành nhìn thấy trên chiếc váy vàng nhạt của cô đều là máu tươi.

Khuôn mặt tuấn tú của anh ta lập tức trắng xanh, anh ta không nghĩ tới Kỷ Hi Nguyệt sẽ bị thương.

Kỷ Hi Nguyệt ra tới bên ngoài, bởi vì phải cố kỵ một vài du khách vô tội nên cô không dám xông loạn, nhưng ánh mắt cô vẫn luôn khóa chặt nữ sát thủ đội khăn trùm đầu.

Bởi vì nữ sát thủ kia cũng đi không nhanh, bị ngăn lại, lại còn thường xuyên quay đầu nhìn lại Kỷ Hi Nguyệt, tựa hồ không tin rõ ràng cô ta đã đâm trúng một dao mà sao cô gái này còn chưa đổ máu quá nhiều. Thấy cô dùng một tay che lại phần eo, trên tay đều là máu, đáng lẽ không thể nào còn sức đi lại.

Đột nhiên, nữ sát thủ không đi nữa mà tránh ở sau một mặt vách núi, bởi vì Thiết Quý Hoành muốn lại đây.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng la lên: “Anh Thiết, cẩn thận sau tường còn có một nữ sát thủ!”

Bình luận

Truyện đang đọc