ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt mang kính râm, đi xe thông dụng trong khu dân cư về nhà. Vừa mới vào cửa sân cô đã thấy bố Kỷ đứng bên cạnh sông Lăng.

Cô ngẩn ngơ nhớ lại năm xưa lúc còn nhỏ xíu được mẹ bế ra ngồi ngắm sông Lăng, bố cô ngồi bên cạnh khoa tay múa chân về độ hùng vĩ của sông Lăng, dáng vẻ chỉ trỏ non nước rất phấn khích, làm cho mẹ đang ôm cô cũng phải bật cười chê ông tự đại.

Mà bố cô trong giờ khắc này dường như già đi rất nhiều. Tuổi năm mươi nhưng lưng đã hơi còng, không còn tinh thần hăng hái như ngày xưa, nhìn có chút cô đơn trống vắng.

Mũi Kỷ Hi Nguyệt có chút chua xót. Cô càng quyết tâm hơn trong việc giúp bố tìm một người bạn già, và bản thân cũng sẽ thường xuyên về thăm ông.

Cô mỉm cười, vội vàng bước tới và hét lên: “Bố, con về rồi.”

Kỷ Thượng Hải quay người lại thì thấy đứa con gái bảo bối của mình. Nói tới cũng cảm thấy kỳ lạ, mọi người đều bảo con gái giống bố, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại hoàn toàn giống mẹ, chỉ có chiếc mũi là có chút giống ông.

Nhưng càng giống với mẹ, thì mỗi lần Kỷ Thượng Hải nhìn con gái lại càng nhớ tới vợ, trong lòng ông rất cô tịch.

Tính cách của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất giống với mẹ, đối với bất cứ chuyện gì cũng đều kiên trù và cố chấp, tới nỗi có mười cái đầu bò cũng không kéo lại.

Năm đó khi sự nghiệp của ông đang càng ngày càng phát đạt thì tập đoàn Kỷ Hải xảy ra một vụ án giết người, bởi vậy ông mới quen được bác sĩ pháp y Bạch Thu Hà trẻ tuổi xinh đẹp, cũng chính là mẹ của Kỷ Hi Nguyệt.

Ai ai cũng nói rằng bác sĩ pháp y là một nghề rất đáng sợ, hằng ngày phải tiếp xúc với thi thể, nhưng ông lại bị hấp dẫn bởi dáng vẻ chính trực và nghiêm túc của Bạch Thu Hà.

Đặc biệt là khi mọi người đều cho rằng ông là nghi phạm, chính Bạch Thu Hà đã ngày đêm tìm ra manh mối quan trọng trên thi thể và trả lại sự trong sạch cho ông.

Sau đó ông bắt đầu theo đuổi nữ bác sĩ pháp y xinh đẹp này. Hơn nữa ông cũng là một người rất có bản lĩnh, nếu không thì cũng không thể tay trắng làm nên cơ đồ, xây dựng được một tập đoàn Kỷ Hải lớn mạnh như vậy.

Đối với ông mà nói, bác sĩ pháp y và tử thi không có gì đáng sợ, điều đáng sợ nhất chính là lòng người hung hiểm.

Ông kiên quyết kết hôn với Bạch Thu Hà bất chấp sự phản đối của gia đình. Một năm sau thì sinh hạ Kỷ Hi Nguyệt, cuộc sống cũng vô cùng hạnh phúc mỹ mãn.

Chỉ là khi Kỷ Hi Nguyệt mười tuổi, cô bạn cùng trường Luật với Bạch Thu Hà gọi điện thoại cầu cứu, nói rằng đang có một vụ án rất nan giải, vì vậy bà đã đi Ý để giúp đỡ. Nhưng không ngờ rằng lúc quay về lại gặp tai nạn máy bay.

Nghĩ đến đây, nhìn thấy dáng dấp của cô con gái Kỷ Hi Nguyệt rất giống với Bạch Thu Hà, tong mắt Kỷ Thượng Hải mơ hồ như có một lớp sương mù.

“Bố.” Kỷ Hi Nguyệt nhận ra bố có gì đó không ổn, nhận ra bản thân đã khiến ông lo lắng, cô vội vàng chạy lại kéo cánh tay ông nói: “Bố, con biết con sai rồi. Bố đừng đau lòng nữa.”

Kỷ Thượng Hải bỗng nhiên bật cười, con gái ông thông minh thế nào chẳng lẽ ông lại không biết.

“Biết sai rồi?” Kỷ Thượng Hải nhìn vẻ mặt áy náy của con gái, nhịn không được âu yếm sờ đầu cô.

“Bố, khiến bố phải lo lắng rồi. Kỳ thực con cũng không ngờ tin tức này lại ghi tên của con. Rõ ràng con đã kêu sếp ghi là của bộ phận tin tức.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích.

“Tiểu Nguyệt, bố không tham vọng gì cao sang, chỉ cầu cho con được bình an vô sự. Nếu con có việc gì bất trắc, sau này bố làm sao dám gặp mẹ con.” Trong lòng Kỷ Thượng Hải có nỗi khổ riêng.

“Bố, con sẽ cố gắng cẩn thận. Con đang chuẩn bị đi học một số kỹ năng phòng vệ, với lại bây giờ bên cạnh con có thêm hai người tạo thành một nhóm. Sẽ không có gì nguy hiểm đâu ạ.” Kỷ Hi Nguyệt trấn an bố.

Bố Kỷ nhìn cô lo lắng nói: “Nếu bố khuyên con đừng làm phóng viên nữa, con sẽ không bằng lòng đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc