ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy: “Anh cũng biết à? Anh Hàn nói cho anh biết sao?”

Cố Cửu gật đầu, sau đó lo lắng nói: “Tiểu Nguyệt, cô nhớ cẩn thận đấy. Cậu ta chắc chắn vẫn ôm hận trong lòng với cô. Lần trước bắt cóc không thành, còn bị Triệu Húc Hàn đánh hai lần, nhất định lần này trở về sẽ không cam tâm.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận mà. Huống  hồ anh Hàn cũng đã kêu Long Bân làm vệ sĩ riêng cho tôi. Anh yên tâm đi!”

Cố Cửu nói: “Bản thân cô cũng phải tự cẩn thận, có một số người vì muốn trả thù mà bất chấp lý trí đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn ánh mắt lo lắng của anh ấy, đáp: “Được, tôi biết rồi. Cám ơn anh.”

“Khách sáo với tôi làm gì. Tiểu Nguyệt, cô vẫn không xem tôi là bạn bè đúng không?” Trong lòng Cố Cửu có chút khó chịu, không thích Kỷ Hi Nguyệt xa cách mình như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ấy có chút tội nghiệp, vội vàng nói: “Gì thế, đương nhiên xem anh là bạn bè rồi. Đã mở công ty chung thì không phải là người của mình rồi à?”

“Là người của mình thì đừng xa lánh tôi thế chứ. Có chuyện gì cũng có thể kiếm tôi nói chuyện mà. Tôi ở Cảng Thành đâu có quen biết nhiều người, Hàn thiếu thì bận rộn, cô thỉnh thoảng cũng phải hỏi han tôi chút chứ.” Cố Cứu vẫn giữ vẻ mặt đáng thương như cũ.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Sau này tôi sẽ dành chút thời gian đến công ty, nhất định sẽ thường xuyên gặp  mặt. Phải rồi, lâu rồi không thấy Vô Cốt,  anh không cần cô ấy nữa à?”

Cố Cửu ngạc nhiên: “Cô ấy vẫn ở đấy, chỉ là bình thường ra ngoài buổi tối tôi mới kêu cô ấy thôi. Ban ngày đến công ty tôi không có kêu cô ấy đi theo.”

“Vậy bây giờ cô ấy đang sống ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt không thấy Vô Cốt ở khu dân cư Phong Nhã.

“Nhà tôi. Đúng rồi, tôi đang sống ở toà cao ốc Hoành Nguyên cách đây không xa.” Cố Cửu nói.

Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên biết Hoành Nguyên, đó là toà chung cư cao cấp, không ngờ Cố Cửu đang sống ở bên đó.

“Cô đừng hiểu lầm, tôi ở bên đó cũng giống như bên Hàn thiếu, là căn hộ thông tầng. Vô Cốt ở tầng dưới với một dì giúp việc.” Cố Cửu thấy Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, tưởng cô đang hiểu làm gì đấy, vội vàng giải thích.

“Cho dù tôi có phong lưu đa tình đi nữa thì cũng không dám động vào người của Triệu gia đâu.” Anh ấy còn khiêm tốn bồi thêm một câu.

Lúc này cửa phòng bao mở ra, Triệu Húc Hàn mang kính râm và nón lưỡi trai đen bước vào, trên người cũng mặc một bộ đồ thể thao màu đen, phong cách hoàn toàn khác với chủ nhân của Triệu gia bình thường hay thấy.

Hơn cả đại minh tinh tránh né paparazzi nữa.

Long Bân tính ra vẫn bình thường hơn anh. Triệu Húc Hàn vừa bước vào là đã lạnh lùng hoi: “Ai động vào người của Triệu gia?”

Cố Cửu lập tức cười xòa: “Đang nói chuyện Vô Cốt ấy mà. Tôi thấy Tiểu Nguyệt rất có hứng thú với Vô Cốt.” Khuôn mặt đẹp trai có chút lúng túng đáp.

“Anh Hàn, anh ăn bận như vậy làm nhiều người chú ý đến anh hơn đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Triệu Húc Hàn tháo nón và kính râm xuống, nhàn nhạt nói: “Nhìn thì có làm sao, lẽ nào nhìn ra được? Vô Cốt thế nào?”

Kỷ Hi Nguyệt cười: “Sao đâu. Không thấy cô ấy đi với Cố Cửu nên tò mò hỏi thăm ấy mà. Anh yên tâm đi, em không động vào người của Triệu gia đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hình như Triệu Húc Hàn rất quan tâm Vô Cốt, khiến trong lòng cô chút chút khó chịu.

Triệu Húc Hàn khẽ cau mày, nhìn Cố Cửu. Cố Cửu lập tức  nói: “Nào nào nào, gọi món trước đã.”

“Long Bân, anh ăn gì thì tự gọi nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói Long Bân, người vào nãy giờ vẫn giữ im lặng.

Long Bân lập tức đáp: “Tôi ăn gì cũng được, để Hàn thiếu gọi món đi!” Nói rồi đưa thực đơn qua cho Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn đặt thẳng vào tay Kỷ Hi Nguyệt: “Em gọi đi!”

Giọng điệu hoàn toàn là ra lệnh. Kỷ Hi Nguyệt đành chép miệng gọi mấy món, Long Bân lập tức ra ngoài gọi món.

Trong phòng ăn, ba người nhắc đến chuyện ba công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời đến khiêu khích.

“Tiểu Nguyệt, cô có lòng tin như vậy sao, trong vòng một năm sẽ sản xuất được một bộ phim hay?” Cố Cửu hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc