ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Giết thì tiện cho cô ta quá rồi, phải cho kẻ điên như cô ta nếm hết đau khổ mới được! Cánh tay của anh và cái chết của Tiểu Diêu cũng không thể dễ tính như vậy!” Thiết Quý Hoành tức khắc tức giận nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Em hiểu mà, vậy mẹ cô ta thì sao?”

“Trước bất động thanh sắc, xử lý Úy Mẫn Nhi xong thì Thiết Thiên Hoa tự nhiên sẽ lòi đuôi cáo. Giết bà rất dễ, nhưng loại người này không thể dễ dàng để bà ta chết, phải cho tất cả mọi người biết bộ mặt xấu xí của bà ta và cả tấm lòng âm hiểm kia nữa! Tâm địa ngoan độc!” Triệu Húc Hàn nheo lại đôi mắt.

Anh nghĩ cái chết của mẹ mình vậy mà là do người đàn bà này và chú bảy liên thủ, trong lòng anh ngăn không được hận. Mẹ anh cũng không đắc tội hai người bọn họ, hơn nữa nghe nói lúc mẹ tới Paris thì cũng có quan hệ không tệ với Thiết Thiên Hoa, bà ta còn mời mẹ tham gia yến hội, còn giới thiệu mẹ đi bờ biển La Mã nghỉ dưỡng.

Không nghĩ tới mọi thứ này đều là âm mưu của và ta, khiến mẹ chết không rõ ràng mười chín năm, lập tức sắp hai mươi năm!

Nhớ tới cả quá trình anh truy tra làm bao nhiêu người vô tội chết đi, trong lòng anh tự trách, anh hận hung thủ tàn nhẫn này. Cho nên nếu để Thiết Thiên Hoa chết dễ vậy thì khẩu khí này sao có thể hài lòng được?

Kỷ Hi Nguyệt hiểu tâm trạng của Triệu Húc Hàn. Thật ra ý nghĩ của cô cũng giống anh, mẹ của cô cũng bị bọn họ hại chết. Thiết Thiên Hoa, quý phu nhân mặt ngoài ưu nhã hiền lành thân thiết, trong xương cốt rốt cuộc có bao nhiêu đen tối bao nhiêu tàn nhẫn, cô cũng muốn bóc ra tới xem cho kỹ.

“Được! Không thể làm mẹ con hai người chết dễ vậy! Tôi thật sự chưa từng thấy người phụ nữ điên cuồng ác độc như vậy, thật đáng sợ!” Thiết Quý Hoành là người tàn nhẫn độc ác, nhưng bình thường muốn giết người thì sẽ đâm thẳng một dao mà thôi, đâu có khúc chiết, tra tấn nhiều người như vậy.

Cho dù anh ta là người xấu thì anh ta cũng cảm thấy mình chênh lệch quá xa so với hai người đó. Hai người phụ nữ kia mới gọi là xấu xa hoàn toàn.

“Mất đi Úy Mẫn Nhi, Thiết Thiên Hoa khẳng định sẽ đau đớn muốn chết. Lấy tính cách của bà ta, nhất định sẽ trả thù. Một trong những người có thể giúp bà ta trả thù chính là chú bảy, đến lúc đó tôi muốn bọn họ chính miệng thừa nhận năm đó đã hại chết mẹ tôi thế nào!” Con ngươi Triệu Húc Hàn toát ra hàn quang mịt mù, đôi tay nắm chặt lại.

Anh khẩn trương, bởi vì anh biết một khắc kia sẽ không quá xa xôi.

Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Không tệ. Tôi thấy hội nghị gia chủ Triệu gia cuối năm của các anh chính là một cơ hội rất tốt để vạch trần hai ác nhân này!”

Khí tức trên người Triệu Húc Hàn từ từ hòa hoãn lại, anh liếc nhìn Thiết Quý Hoành một cái, nói: “Anh đã nghĩ những việc này, bây giờ làm Úy Mẫn Nhi và Tôn gia biết hậu quả của việc chọc chúng ta trước! Cũng muốn cho bọn họ một cái giáo huấn!”

“Cậu chủ, vậy các người không sợ sát thủ Tôn gia dốc toàn bộ lực lượng hả?” Tiêu Ân cũng tham gia thảo luận.

Triệu Húc Hàn cười lạnh, nói: “Bọn họ không dám. Hiện giờ bọn họ có thể nói là buôn bán, nhận tiền làm buôn bán, nhưng một khi bọn họ vì giết chúng ta mà điều động sát thủ, đó chính là trái với quy củ. Triệu gia chúng ta lại không phải không ai, sao có thể làm cho bọn họ giương oai trên đầu được?”

Lúc này Tiêu Ân mới yên tâm mà gật đầu.

Thiết Quý Hoành nói: “Thật ra rốt cuộc Tôn gia có bao nhiêu sát thủ, Triệu gia các anh lại có bao nhiêu?”

“Anh cảm thấy tôi sẽ biết Tôn gia có bao nhiêu sát thủ hả? Sẽ nói cho anh Triệu gia tôi có bao nhiêu cao thủ?” Triệu Húc Hàn hỏi lại hai câu làm Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười.

“Giờ tôi hối hận vì không có bồi dưỡng một vài cao thủ.” Thiết Quý Hoành cười khổ nói: “Thiết gia tuy cũng có, nhưng cũng sẽ không để gia chủ tôi sử dụng, tôi còn muốn thuê vài người ở bên cạnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc