ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Thực sự là vì có cô đấy!” Hạ Tâm Lan hưng phấn nói, “Sao cô lại biết trong chiếc điện thoại này có bằng chứng?”

Kỷ Hi Nguyệt mở điện thoại ra, bởi vì phải cần dấu vân tay, nên phải tới chỗ Chu Bách cưỡng ép anh ta dùng vân tay để mở khóa.

Mọi người tập trung xem video mà Kỷ Hi Nguyệt tìm được trong điện thoại, chính xác là buổi tối ngày 15 tháng 5 tại hộp đêm Midnight Charm Chu Bách đã rót xăng vào bếp ga đang cháy, còn dùng dây xích sắt để khóa cửa lại, bên trong video còn truyền đến tiếng Chu Bách tự lẩm bẩm.

“Hoàng Đào, Hứa Đại Mã Bổng, hai người chúng mày đều phải chết. Tao sẽ cùng Từ Thiến cao chạy xa bay. Hoàng Đào, mày tưởng Từ Thiến yêu mày mà sinh con cho mày sao? Haha, đó là con của tao đấy! Tao sẽ mang vợ và con tao bỏ đi! Haha.”

Tiếng cười truyền đến rất kinh khủng và dữ tợn, dường như rất biến thái.

Kiều Nhâm và những người khác nhìn thấy video này đều cảm thấy kinh hoàng. Không ngờ Hoàng Đào đã bị đổ oan.

“Cháy nhà lời mặt chuột rồi nhé! Hoàng Đào là bị hãm gại. Phó đội trưởng Kiều, bằng chứng này đã đủ rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt đưa điện thoại cho anh ấy.

Kiều Nhâm nhận lấy, nhìn nụ cười trên mặt Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt rất phức tạp: “Bằng chứng xác đáng! Chu Bách chính là hung thủ thực sự của vụ hỏa hoạn 515.”

Kỷ Hi Nguyệt quay lại cảnh anh ấy câu nói này. Kiều Nhâm cười gượng nói: “Cô thật sự là một phóng viên lợi hại nhất mà tôi từng gặp.”

“Đa tạ phó đội trưởng Kiều quá khen, đây là vinh dự của tôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười, sau đó sắc mặt tối xuống: “Nhưng quan trọng  nhất là mười ba nạn nhân xấu số có thể nhắm mắt yên nghĩ và Hoàng Đào cũng được minh oan.”

Hạ Tâm Lan bước tới vỗ vai cô: “Kỷ Hi Nguyệt, cô thật sự rất giỏi. Tôi khâm phục, tâm phục khẩu phục!”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô ta: “Cô cũng rất cừ, vô cùng anh dũng, nếu không có sự hỗ trợ của cô thì chúng ta cũng không thể tóm được Chu Bách nhanh như vậy.”

“Được rồi được rồi, chúng ta đừng tâng bốc nhau nữa. Cố Cửu vẫn đang ở trong cục đợi chúng ta về ăn cơm đấy. Tôi cũng đói rã ruột rồi.” Hạ Tâm Lan quàng vai Kỷ Hi Nguyệt, thoạt nhìn cứ như hai chị em tốt.

Mọi người về lại cục, Kiều Nhâm sắp xếp các công việc liên quan còn lại. Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện khi nhìn Hoàng Đào bật khóc vì biết chân tướng sự việc.

“Cảm ơn các cô, cảm ơn các cô.” Hoàng Đào quỳ xuống cảm ơn Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan, được  hai người kéo đứng dậy.

“Anh vốn dĩ  là trong sạch, chúng tôi chỉ là trả lại chân tướng sự thật thôi. Anh vẫn nên gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các đồng chí cảnh sát đã dốc toàn lực hỗ trợ và tín nhiệm chúng tôi thì hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Đúng đúng đúng, cảm ơn cảnh sát nhân dân, cảm ơn tất cả mọi người đã rửa sạch oan khuất cho Hoàng Đào tôi.” Hoàng Đào vừa khóc vừa cười, có hy vọng sáng sủa cho quãng đời còn lại.

Hoàng Đào chưa thể rời khỏi, nhưng phải đợi tới lúc Cố Cửu vào xác nhận anh ta vẫn ổn, hai người phụ nữ mới được đưa đi ăn.

Chỉ có điều quần áo của hai người  đều rất bẩn, khiến người qua đường cứ tưởng hai người phụ nữ này vì trai đẹp mà đánh nhau nên bộ dạng mới nhếch nhác như vậy.

Cố Cửu muốn đưa hai người đi cửa hàng quần áo đổi đồ trước, nhưng cả hai người đều đói rã ruột, nói là ăn đã rồi tính tiếp, làm Cố Cửu cũng dở khóc dở cười.

“Anh Hàn, phá án rồi. Tôi thắng rồi.” Việc đầu tiên khi Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống là nhắn tin cho Triệu Húc Hàn.

“Tốt, rất giỏi.” Triệu Húc Hàn thấy tin nhắn thì khẽ cười, sau đó hồi âm lại.

Anh cũng không nghĩ Kỷ Hi Nguyệt lại tìm được hung thủ thực sự nhanh như vậy.

Người phụ nữ của anh quả nhiên không đơn giản, phải chẳng anh hiểu cô quá ít? Anh có nên tìm hiểu về cô thêm một chút không?

Trong nhà hàng, Cố Cửu thấy tướng ăn của hai người phụ nữ như hổ vồ, thật lòng chỉ muốn tìm cái hang chui xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc