ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu nói: “Không đi nữa. Anh Thiết như vậy mà em còn đi du lịch thì thật sự hơi quá đáng. Em còn muốn chăm sóc anh ta hai ngày, nếu không nhất định buổi tối em cũng ngủ không được. Anh Hàn, ba ngày, để em chăm sóc anh ta ba ngày, em muốn dùng ba ngày này giúp anh ta chữa thương, tin rằng có thể khiến anh ta khỏe nhanh lên.”

Đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt có vẻ kAnh Hànu, trong lòng Triệu Húc Hàn thở dài thật sâu, sau đó hôn một cái lên trán cô, nói: “Được, anh ở đây với em.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức vui mừng, nhìn người đàn ông cưng chiều cô, gật đầu.

Sau đó cô quay đầu nhìn Thiết Quý Hoành, thấy vẻ mặt tái nhợt của anh ta, trong lòng lại tự trách và khó chịu.

Mỹ Á đến, người của Triệu gia cũng lục tục trở lại. Triệu Húc Hàn ở ngoài phòng bệnh họp mặt cùng bọn họ và theo sát tình hình, cuối cùng thì thấy Triệu Húc Anh Hànm lấy một ổ cứng đi vào.

Tiêu Ân ở bên ngoài đưa cho Triệu Húc Hàn một cái laptop, Triệu Húc Anh Hànm vào ngồi ở khu nghỉ ngơi bên kia, bắt đầu bật máy tính lên, cắm ổ cứng vào.

Kỷ Hi Nguyệt đi tới xem, Triệu Húc Hàn nói: “Là video camera trong cửa hàng.”

Sau đó hình ảnh hiện ra, thật sự là một đống hỗn loạn. Triệu Húc Hàn thấy vậy cũng rất căng thẳng, video cũng không phải quá rõ, dù sao cũng ở trong đường núi quanh co, hơn nữa ánh đèn hoàng hôn, hành khách cũng nhiều, còn có bức tranh đủ kiểu đủ loại, thật sự hơi hoa mắt, có cảm giác nhiều thứ quá xem không hết.

Triệu Húc Hàn tua nhanh, rất nhanh đã thấy nữ sát thủ đội khăn trùm đầu đi theo Kỷ Hi Nguyệt cách đó không xa đi vào sơn động, vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với Kỷ Hi Nguyệt, cũng nhìn đông nhìn tây, giống như hành khách mua sắm bình thường.

Thẳng đến rất sâu trong sơn động, nữ sát thủ thấy người càng ngày càng nhiều thì bắt đầu đi tới gần người Kỷ Hi Nguyệt, sau đó rất nhanh chóng rút dao ra đâm về phía bụng Kỷ Hi Nguyệt.

Sau đó hình ảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn, Kỷ Hi Nguyệt nhìn đến bàn tay cũng đầy mồ hôi. Đám hành khác kia bị dọa sợ đến điên cuồng, mà cô và nữ sát thủ giao thủ cũng rất rõ ràng.

Hình ảnh rất nhanh chiếu đến Thiết Quý Hoành bên này, Triệu Húc Hàn nhìn thấy Thiết Quý Hoành vì cứu Kỷ Hi Nguyệt nên duỗi tay đi đón viên đạn, thân thể bay lên không trung nghiêng qua, ngực mở rộng ra, nháy mắt dao của nữ sát thủ nhanh chóng đâm tới ngực anh ta.

Kỷ Hi Nguyệt bộc phát sức lực lớn mạnh, đẩy Thiết Quý Hoành qua một bên, nhưng cánh tay Thiết Quý Hoành trực tiếp bị dao găm rạch từ dưới lên giống như giải phẫu, máu tươi trực tiếp phun bắn ra.

Cảnh này rất kinh khủng, Kỷ Hi Nguyệt  tự xem cũng cảm thấy quá mức nguy hiểm và đẫm máu, hơn nữa kế tiếp chính là cảnh tượng cô giết người, khiến cô trợn mắt há mồm. Cô cảm thấy nhát dao kia nhanh nhẹn dứt khoát, căn bản người phụ nữ lạnh lùng kia không phải cô.

Triệu Húc Hàn nhìn thoáng qua Kỷ Hi Nguyệt, thấy vẻ mặt cô khiếp sợ, cũng biết cô đã bị chính cô hù dọa.

Nữ sát thủ bị Kỷ Hi Nguyệt cắm vào trên vách núi đá, trong camera thấy rất rõ ràng.

“Tiểu Nguyệt, em yên tâm, những thứ này trừ Mỹ Á thì chắc là chưa ai xem qua. Mỹ Á làm việc luôn khiến người khác yên tâm.” Triệu Húc Hàn nói với Kỷ Hi Nguyệt.

Dưới chân Kỷ Hi Nguyệt hơi trống rỗng, sau đó gật đầu ngồi xuống, như đang suy nghĩ.

Triệu Húc Hàn xem xong tất cả, bao gồm Kỷ Hi Nguyệt bổ vào bên cạnh chữa thương cho Thiết Quý Hoành, còn có vẻ mặt khiếp sợ của Thiết Quý Hoành, đến cuối cùng nhìn Kỷ Hi Nguyệt lo lắng cho anh ta, trong đôi mắt anh ta tràn đầy tình cảm.

Cả người Triệu Húc Hàn đều không thoải mái. Cái tên Thiết Quý Hoành đáng chết này thật sự muốn cướp bạn gái của anh à?

Cho dù anh ta đã cứu Kỷ Hi Nguyệt nhưng nếu như dám cướp người bạn gái anh, thì anh sẽ không khách sáo với anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc