ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Lúc Kỷ Hi Nguyệt lên tới sân thượng, Triệu Húc Hàn đang đứng trước gốc lan, có vẻ đang ngắm hoa đến đờ đẫn.

Sân tập xung quanh cũng đã được thay đổi, xem ra Lão Khôi rất tích cực trong việc thay đổi các thiết bị.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn bóng lưng của Triệu Húc Hàn, cảm giác có chút cô tịch, đột nhiên nghĩ đến vết sẹo trên lưng anh, trong lòng cô lại trào dâng một nỗi đau.

“Anh Hàn.” Cô khẽ mở miệng gọi một tiếng, sau đó vòng hai tay ôm lấy eo của Triệu Húc Hàn  từ đằng sau.

Cơ thể Triệu Húc Hàn đột nhiên cứng đờ, đứng im bất động.

Kỷ Hi Nguyệt dựa vào vai anh, dịu dàng nói: “Anh Hàn, anh giận à? Vậy thôi em không đi thăm Manh Manh nữa. Dù sao qua thời gian này cô ấy cũng quay về. Ngày mai em ở nhà với anh Hàn nhé?”

Triệu Húc Hàn vẫn đứng yên bất động. Kỷ Hi Nguyệt chỉ ôm anh như vậy, nhưng cô cũng cảm nhận được đại ma vương không quen với kiểu ôm này, cả người anh cứ cứng đờ như cương thi.

Chẳng lẽ cô đáng sợ vậy sao? Không được, nhất định phải làm anh mềm lòng.

Cọ đầu vào vai anh, cô nói: “Anh Hàn, anh có nơi nào đặc biệt muốn đi không? Ngày mai chúng ta đi nhé?” Giọng điệu làm nũng rõ ràng là đang lấy lòng.

Trong lòng Triệu Húc Hàn lúc này có một cảm giác rất kỳ lạ.

Muốn rời khỏi cái ôm của Kỷ Hi Nguyệt, vì không quen, nhưng lại có chút không nỡ, mà càng luyến tiếc thì anh càng cứng nhắc, lông mày cũng cau chặt hết cỡ.

“Ngày mai anh bận rồi.” Triệu Húc Hàn trả lời có chút gượng gạo.

“Hả? Bận rồi à? Cuối tuần mà anh không nghĩ ngơi sao?” Kỷ Hi Nguyệt có chút thất vọng, “Vậy thôi em ở nhà nghĩ ngơi, không muốn đi đâu nữa.”

Triệu Húc Hàn thoáng đau lòng, cuối cùng thở dài nói: “Em đi thăm Manh Manh đi, nhưng nhớ phải cẩn thận.”

“Không đi nữa. Trong lòng anh Hàn không muốn em đi, vậy thì em không đi nữa. Những chuyện khiến anh Hàn không vui, em sẽ không làm.” Hai tay Kỷ Hi Nguyệt vẫn ôm chặt lấy anh, chứng tỏ cô rất quan tâm đến anh.

Thực tế là Kỷ Hi Nguyệt đang lấy lùi làm tiến, kháng nghị trong im lặng, nhưng cách này e là đại ma vương cũng sẽ nhận ra.

Triệu Húc Hàn lại rơi vào im lặng.

“Anh Hàn, sao anh lại thích hoa lan đến vậy?” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh không nói chuyện, biết anh đang cân nhắc, cô lập tức xoay chuyển chủ đề, song đầu vẫn tựa vào vai anh, hai tay vẫn ôm chặt lấy anh.

Cô chợt phát hiện thân hình của đại ma vương rất hoàn hảo, bụng hoàn toàn không có mỡ dư, hơn nữa còn cảm giác được từng múi bụng vô cùng săn chắc. Haha, thật sự rất muốn sờ.

Mặc dù từng giúp anh massage, cũng từng được chiêm ngưỡng qua body cường tráng của anh, nhưng chân chính sờ vào thì chưa từng.

Cô tự cảm thấy suy nghĩ của mình có chút xấu xa, tại sao càng ngày lại càng hứng thú với đại ma vương thế nhỉ?

Không được, người đàn ông này quá mạnh mẽ. Nỗi đau của đêm hôm đó cô không sao quên được, vì vậy chỉ muốn nhìn, chỉ muốn sờ chứ tuyệt đối không bao giờ muốn thử.

Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng quen dần, thân thể cũng từ từ thả lỏng.

“Mẹ anh thích nhất là hoa lan.” Triệu Húc Hàn trả lời.

Kỷ Hi Nguyệt sững sờ. Thì ra là như vậy. Mẹ của Triệu Húc Hàn mất năm anh tám tuổi, chắc chắn là một cú sốc rất lớn đối với anh. Trồng hoa lan chính là cách mà anh tưởng nhớ về mẹ.

“Có thể kể về mẹ của anh được không? Có thể làm chủ mẫu quản lý Triệu gia, chắc chắn không phải là một người phụ nữ bình thường nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Thân thể của Triệu Húc Hàn lại đột nhiên cứng đờ, làm Kỷ Hi Nguyệt hết hồn: “Không sao không sao. Không muốn nói thì đừng nói. Em chỉ tò mò hỏi thử thôi mà.”

Triệu Húc Hàn lại dần dần thả lỏng: “Mẹ anh không phải là chủ mẫu của Triệu gia.”

Kỷ Hi Nguyệt ở sau lưng, nên không bao giờ nhìn thấy được sự tức giận đang được kìm nén trong đôi mắt đen tuyền và thâm thúy khi anh nói ra câu này.

Bình luận

Truyện đang đọc