ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Tiêu Ân thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm thật may mắn, cậu chủ không ghen đến nỗi như thế, anh ấy còn tưởng rằng lại sắp có áp suất thấp, nói đồng ý rồi vội vàng đi sắp xếp.

Nửa giờ sau, mọi người đều ở trên máy bay. Triệu Húc Hàn ngồi ở ghế điều khiển phụ, Kỷ Hi Nguyệt muốn ngồi cùng Thiết Quý Hoành ở ghế sau.

Thiết Quý Hoành nhìn khuôn mặt đen nhánh kia của Triệu Húc Hàn, anh ta nở nụ cười, nhưng Kỷ Hi Nguyệt muốn thì anh ta cũng vui vẻ nhận, cũng chỉ có thể để Triệu Húc Hàn không vui.

Thiết Quý Hoành nghĩ thầm nếu cánh tay này của anh ta không tốt lên, vậy có phải Kỷ Hi Nguyệt sẽ áy náy cả đời không, rồi sẽ thường xuyên chăm sóc anh ta? Triệu Húc Hàn có lẽ sẽ tức giận tới chết nhỉ?

Máy bay bay lên không, Kỷ Hi Nguyệt vì Thiết Quý Hoành nên ăn sớm hơn. Rốt cuộc tiêu hao quá lớn, cần phải bổ sung, Thiết Quý Hoành cười nở hoa, Triệu Húc Hàn ngay cả đầu cũng không quay lại.

“Anh Hàn, anh cũng ăn một phần sandwich đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Triệu Húc Hàn.

“Anh không đói.” Triệu Húc Hàn lạnh giọng nói.

“Vậy sữa bò thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt lại đưa sữa bò qua, Triệu Húc Hàn nói: “Anh không cần, trở về bên kia ăn, em uống đi.”

Kỷ Hi Nguyệt mím môi vâng một tiếng, tự ăn một chút, sau đó nói với Thiết Quý Hoành: “Anh Thiết, tay anh đau lắm hả?”

“Vẫn ổn, vẫn có thể chịu đựng.” Tuy Thiết Quý Hoành nói như vậy nhưng khuôn mặt tuấn tú tái nhợt vẫn biểu hiện ra anh ta đang ốm yếu.

Kỷ Hi Nguyệt vươn tay ra nói: “Để em thử xem! Như vậy trong lòng em sẽ dễ chịu hơn chút.” Nói xong cô duỗi tay cầm cánh tay bị thương của Thiết Quý Hoành.

Ngay sau đó cô nhắm hai mắt lại, dùng toàn lực ở cánh tay chuyển khí công cho Thiết Quý Hoành, mà Thiết Quý Hoành lập tức cảm nhận được một dòng nước ấm mạnh mẽ tiến vào cánh tay đang đau xót.

Anh ta vô cùng kinh ngạc, bởi vì ngay cả anh ta tự chữa thương cũng không có khí công mạnh như vậy, cô gái nhỏ này lấy đâu ra khí công hùng hậu như thế?

Hơn nữa nhờ dòng khí công này của cô truyền vào, cánh tay vốn đang đau đớn của anh ta lập tức không thấy đau nữa, ấm áp, còn có chút cảm giác thoải mái. Người có khí công bình thường chữa thương không có khả năng nhanh như vậy.

Vốn Thiết Quý Hoành nghĩ rằng mỗi ngày anh ta chữa thương một lần, ba tháng sau có lẽ cánh tay này có thể làm việc bình thường, nhưng cũng sẽ không quá linh hoạt, nhưng nửa năm tự mình chữa thương thì chắc chắn có thể khôi phục.

Nhưng hiện tại anh ta cũng hơi sợ hãi khí công của Kỷ Hi Nguyệt. Người phụ nữ này sẽ không vì chữa thương cho anh ta mà đào rỗng cơ thể mình chứ?

Kỷ Hi Nguyệt đã tiến vào bên trong hình thức quên mình, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là phải chữa trị vết thương cho Thiết Quý Hoành. Cho nên cô đưa toàn bộ khí công trong cơ thể theo bàn tay vận chuyển qua, cũng không biết rốt cuộc là nhiều hay ít, chỉ là dùng hết khả năng của cô.

Rốt cuộc cô còn chưa trải qua thời điểm thực sự cạn kiệt khí công, có lẽ lúc này cô có thể thử xem tiêu hao xong sẽ có tình huống và trạng thái như thế nào.

Khuôn mặt nhỏ thánh khiết dường như hơi toát ra ánh sáng, Thiết Quý Hoành vẫn ngơ ngác nhìn cô, dường như vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.

Triệu Húc Hàn quả nhiên nhắm mắt làm ngơ, bằng không nếu anh thấy cảnh này thì sẽ thật sự không thể nhịn được nữa. Thiết Quý Hoành thật sự chẳng hề che dấu rằng anh ta thích Kỷ Hi Nguyệt.

Anh ta nói sẽ không đoạt, nhưng không có nghĩa là anh ta không thể thích.

Có lẽ một ngày nào đó không thích Kỷ Hi Nguyệt Triệu Húc Hàn nữa, sẽ thích anh ta thì sao? Dù sao có Triệu Húc Hàn thì anh ra sẽ không đoạt, nhưng có thể thích quang minh chính đại.

Đàn ông thích phụ nữ là chuyện đương nhiên, Triệu Húc Hàn có bản lĩnh đạt được tình yêu của Kỷ Hi Nguyệt, đó là do may mắn. Anh ta xuất hiện quá muộn, anh ta sẽ không hèn hạ đến mức đoạt lấy, tuy rằng anh ta cũng muốn như vậy.

Nhưng anh ta biết người con gái như Kỷ Hi Nguyệt, nếu chỉ dựa vào chiếm đoạt thì sẽ mãi mãi không thành công.

Bình luận

Truyện đang đọc