ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt chửi xong thì cảm thấy rất sảng khoái, nhưng toàn thân lại cảm thấy rã rời. Cô nhìn đồng hồ lớn trên tường, đã qua một tiếng mười phút.

Cô bước ra khỏi phòng tập luyện thì thấy Triệu Húc Hàn đang đứng ở cửa, nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt.

Kỷ Hi Nguyệt tái mặt, nghĩ thầm hỏng bét rồi, tên đại ma vương này chắc chắn đã nghe thấy hết.

Nguyên tắc của đại ma vương chính là, càng phản kháng càng bị đàn áp mạnh mẽ!

Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên khóc lớn, sau đó nhào tới ôm chầm lấy Triệu Húc Hàn. Vốn dĩ là cô đau tới mức muốn khóc, nhưng cộng thêm chuyện bị Vô Cốt bắt nạt nên cô bật khóc luôn.

“Anh Hàn, tôi đau quá. Cô ta ức hiếp tôi, dùng việc công trả thù riêng.” Kỷ Hi Nguyệt khóc đến đứt ruột đứt gan, nước mắt nghẹn ngào, muốn bao nhiêu tủi thân là có bấy nhiêu tủi thân.

Cả người Triệu Húc Hàn cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú vốn đang lạnh lùng bỗng nhiên ấn đường nhíu chặt lại, anh có chút lúng túng trước cái ôm của người phụ nữ nhỏ bé này.

“Anh Hàn, tôi muốn đổi huấn luyện viên có được không, tôi sẽ học hành nghiêm túc, nhưng tôi không muốn cô ta dạy tôi nữa. Hay là anh dạy tôi có được không, tôi hứa sẽ học hành chăm chỉ.” Kỷ Hi Nguyệt ngang ngược làm nũng, nhưng không biết chiêu này của mình có tác dụng không.

Dù sao cũng là khổ nhục kế, cứ giả vờ đáng thương là được.

Nếu như vậy cũng không xong thì chỉ có thể nói Triệu Húc Hàn lòng dạ quá sắt đá, cô đành ngoan ngoãn chấp nhận chịu hình phạt vậy.

Vô Cốt bước qua đây, nhìn khuôn mặt bối rối của cậu chủ với vẻ mặt ảm đạm.

“Cậu chủ, nếu không nghiêm khắc thì không biết khi nào Kỷ tiểu thư mới có thể đứng bên cạnh cậu chủ. Vô Cốt chỉ huấn luyện dựa theo yêu cầu của cậu chủ mà thôi.”

Vô Cốt nói rất trâng tráo, quay đầu qua nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Kỷ Hi Nguyệt với vẻ ghét bỏ và khinh thường.

“Cô rõ ràng là dùng chuyện công trả thù riêng. Tôi đã cố gắng rất nhiều. Cô nói mà không biết ngượng sao?” Kỷ Hi Nguyệt không khách khí nói, sau đó nhảy lên người Triệu Húc Hàn, “Anh Hàn, anh dạy tôi đi. Tôi muốn anh dạy tôi.” Nói rồi cơ thể còn uốn éo không ngừng trên người anh.

Giống y như một đứa con nít ba tuổi.

“Cậu chủ, anh xem cô ta đi, còn ra thể thống gì nữa!” Vô Cốt nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của Kỷ Hi Nguyệt mà trong lòng tức không chịu được. Tại sao cậu chủ không đẩy cô ta ra, người phụ nữ này mắc ói thật chứ.

“Ngày mai cô không cần đến nữa.” Triệu Húc Hàn liếc nhìn Vô Cốt với ánh mắt lạnh lùng, sau đó duỗi tay vỗ nhẹ vào lưng Kỷ Hi Nguyệt, “Được rồi, đừng náo nữa. Bắt đầu từ ngày mai tôi dạy em.”

“Thật sao! Cám ơn anh Hàn, anh Hàn là tốt nhất! Mua-ahh~” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng khôn xiết, nhất thời cao hứng hôn cái chụt vào khuôn mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn.

Sau đó lập tức quay đầu lại, đắc thắng nhìn Vô Cốt bị tức đến mặt mũi đen thui.

Triệu Húc Hàn sững sờ. Nhìn Kỷ Hi Nguyệt mới nãy vẫn còn đang nước mắt nước mũi tèm lem mà bây đã cười vui vẻ như trời quang mây tạnh, mặt trời ló dạng, một góc núi băng tận sâu trong lòng anh đột nhiên như bị cái gì đó va chạm, từ từ tan chảy ra từng mảng lớn.

Không biết sao anh lại cảm thấy có chút muốn cười.

“Anh Hàn, tôi mệt quá. Ngày  đầu tiên có thể cho qua được không? Ngày mai, ngày mai nhất định sẽ tập hai tiếng đồng hồ.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Vô Cốt tức đến nói không nên lời, sau đó cô cười híp mắt quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn.

Đập vào mắt cô là đôi đồng tử đen láy như sao đêm, bên trong ẩn chứa cả một bầu trời, vừa huyền bí vừa sâu thẳm khiến người đối diện cứ muốn nhìn rõ thêm một chút, vô tri vô giác lại bị thu hút vào đó.

Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi của Triệu Húc Hàn hơi co lại, sau đó cả người bừng tỉnh, vội vàng kéo hai cánh tay đang ôm anh của Kỷ Hi Nguyệt ra: “Xuống tắm rửa cho mát đi.”

Kỷ Hi Nguyệt chớp chớp mắt, sau đó cũng sực tỉnh lại, sắc mặt bỗng đỏ rực: “Oh, oh, tôi đi ngay đây.”

Nói xong cô xoay người bỏ chạy. Trời ạ, cô vừa mới làm cái gì thế?

Cô hôn đại ma vương sao?

Bình luận

Truyện đang đọc