ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu phu nhân thấy vẻ mặt của anh, lập tức trêu ghẹo: “Chắc chắn là Tiểu Nguyệt.”

Triệu Húc Hàn đứng lên, cười gật đầu với Triệu phu nhân, sau đó lập tức đi đến ban công, kết nối video.

Bên kia, khuôn mặt xinh đẹp cười tủm tỉm của Kỷ Hi Nguyệt lập tức xuất hiện.

“Anh Hàn, em đang ở khách sạn, khách sạn Holiday, là phòng cao cấp nhất, còn đây là phòng em.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức quay camera một vòng quanh phòng mình.

“Thiết Quý Hoành ở phòng đối diện, anh ta bảo em nghỉ ngơi một chút rồi đi bơi, em nói đang đến kỳ kinh nguyệt, không tiện xuống nước. Ha ha, anh có thể yên tâm rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt cười vô cùng tà ác.

Triệu Húc Hàn nhìn bộ dạng của cô, tức giận nói: “Em còn nói cho anh ta chuyện này?”

“Nếu không nói thì em còn phải xuống nước bơi lội nữa hả? Có sao đâu, mọi người đều là người trưởng thành, anh ta sẽ không cưỡng bách em đi bơi. Anh yên tâm đi, em chỉ khăng khăng một mực với mỗi anh, không có bất cứ người đàn ông nào có thể quyến rũ em đi mất.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu cười nói.

Triệu Húc Hàn cười nói: “Anh biết, anh tin tưởng em, nhưng mà nếu là đi du lịch, em phải chơi thoải mái, nếu không sẽ lãng phí thời gian. Không xuống nước được thì cũng có thể đến bờ biển đi dạo.”

“Được, em chỉ muốn anh đừng lo lắng, anh có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Anh tin em.” Triệu Húc Hàn cười.

“Ừm ừm, yêu anh, moah moah!” Kỷ Hi Nguyệt “moah moah” một cái với màn hình điện thoại, bên này Triệu Húc Hàn đã há hốc mồm.

“Anh cũng yêu em.” Bên này Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng nói một câu, nhìn video nói cảm giác có hơi kỳ quái, tim đập loạn xạ, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ lên.

“Anh Hàn, anh đang ở đâu vậy? Không ở khách sạn hả?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn khung cảnh đối diện không phải khách sạn, hơi tò mò.

Triệu Húc Hàn nói: “Anh ở chỗ thím hai. Đúng rồi, em hỏi Thiết Quý Hoành xem thử có phải anh ta nói cho Úy Mẫn Nhi anh ta và em đi ra ngoài không? Vừa nãy Úy Mẫn Nhi gọi điện thoại, nói hai người đi du lịch, không biết là ai lộ ra tin tức, anh nói là hai người đi làm việc.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt nói: “Thiết Quý Hoành hẳn sẽ không nói. Anh Hàn, không lẽ có người theo dõi bọn em?”

“Cho nên em phải cẩn thận một chút, hiểu không?” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Được, em đã biết, thay em chào hỏi thím hai.”

Triệu Húc Hàn đáp lời một tiếng, hai người tắt video. Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, sao Úy Mẫn Nhi lại biết được?

Cô nhanh chóng rửa mặt chải đầu, sau đó thay một chiếc váy lụa tơ tằm dài đến đầu gối màu vàng nhạt, rất trang nhã. Bởi vì chỉ đi dạo trên biển, cho nên cô chỉ mang một chiếc trong túi mà thôi.

Chờ cô ra ngoài đã nhìn thấy Thiết Quý Hoành đã ra ngoài, đứng ở trước ban công, nhìn biển rộng màu lam phía trước. Trên bờ cát rất nhiều người nước ngoài đang phơi nắng, cũng có người đang bơi, một bên là biển bạc, bên kia là vách núi vách đá, vị trí của khách sạn một nửa trên mặt đất, một nửa ở trên cao.

Cho nên phong cảnh cũng đặc biệt mỹ lệ và độc đáo, mặt trời lặn và mặt trời mọc ở đây cũng vô cùng nổi tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt không biết mẹ của Triệu Húc Hàn bị mưu sát ở gần bờ biển khách sạn kia, nhưng chuyện đó không liên quan nhiều lắm, chủ yếu vẫn là nguyên nhân chết. Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nếu có người rơi xuống nước ở mấy nơi này, biết bơi lội thì cơ bản sẽ không thể bị chết đuối.

Có bảo vệ khách sạn ở bờ biển, còn có du khách, Hạ Vịnh Hà biết bơi, cũng không phải người câm, nếu trước khi chết đuối kêu cứu thì không thể nào không ai nhìn thấy.

Cho nên Kỷ Hi Nguyệt không tin nguyên nhân là do chết đuối.

Bình luận

Truyện đang đọc