ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy bố Liễu là anh trai của Đường Tuyết Mai thì kinh hãi, nhưng hai người đâu có giống họ? Một người họ Liễu còn một người họ Đặng mà?

Đột nhiên di động cô đổ chuông.

Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy bố mình gọi thì tim nhảy loạn xạ, lật đật chạy ra ngoài nghe máy.

“Tiểu Nguyệt, con bé này, muốn dọa chết bố đúng không? Con đang ở đâu? Con đang đứng ở cửa bệnh viện.” Giọng điệu của Kỷ Thượng Hải rất lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn Đường Tuyết Mai bên trong, khuôn  mặt cô càng khó coi hơn, vội vàng đáp lời: “Bố, con ra ngoài, bố đứng yên đó đi.” Nói xong cô cười khách sáo với mọi người rồi chạy ra ngoài.

Cô nhất định không để sự việc ở kiếp trước được tái diễn, không thể để bố gặp được Đường Tuyết Mai, tuyệt đối không thể!

Chạy ra ngoài bệnh viện, Kỷ Thượng Hải đang mặc một chiếc áo khoác loại phổ thông đang đứng trước cửa, vệ sĩ đứng cách đó không xa.

Kỷ Hi Nguyệt chạy tới gấp gáp nói: “Bố, sao bố lại tới đây. Con không sao đâu.” Vừa nói vừa đưa mắt dò xét xung quanh rồi kéo bố đến một goc bên cạnh.

Kỷ Thượng Hải bực bội vỗ vào mái tóc của cô nói: “Con bé này, con muốn dọa chết bố có đúng không? Theo bố về nhà, sau này đừng làm phóng viên nữa.”

Kỷ Thượng Hải tức hụt hơi, ông lại là người biết sau cùng. Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ  không nói cho ông biết mà tự ông nhìn thấy tin tức, xem mấy lần mấy nhận ra. Gọi điện thoại cho kỶ Hi Nguyệt thì mới biết đang ở bệnh viện, vì vậy ông đuổi tới đây.

“Bố, chẳng phải con vẫn ổn sao? Bố đừng lo lắng. Bây giờ con cong nhiều chuyện phải làm, bố về trước đi, ngày mai con sẽ về nhà giải thích với bố.” Kỷ Hi Nguyệt rất sợ Đường Tuyết Mai xuống sẽ nhìn thấy bố.

Mặc dù sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng tốt nhất không nên để hai người gặp nhau để loại bỏ mọi khả năng có thể!

“Không được! Bây giờ theo bố về nhà luôn!” Bố Kỷ kiên quyết.

“Bố, Liễu Đông đang hôn mê. Nếu không có cậu ấy đẩy con ra thì bây giờ người nằm đó chính là con. Bố, bố dạy con làm người phải biết cảm ơn, nên lúc này sao con có thể rời đi được chứ?” Kỷ Hi Nguyệt giải thích, “Con bảo đảm ngày mai sẽ quay về, bây giờ bố về trước được không?”

Kỷ Thượng Hải thấy trong mắt cô đầy vẻ kiên định, biết còn nói nữa thì phỏng chừng sẽ mất bình tĩnh nên đành thở dài dặn dò mấy câu rồi ra về.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn bố rời đi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng chạy vào phòng bệnh, nhưng lại phát hiện Đường Tuyết Mai không còn ở đây.

“Chị vừa nãy đi đâu rồi?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hỏi thăm Cố Du Du.

Cố Du Du giật mình: “Nói là ra ngoài mua cháo để lát nữa Liễu Đông tỉnh dậy ăn. Cô không gặp sao?”

Tim Kỷ Hi Nguyệt nhảy loạn xạ, cô có dự cảm không tốt, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Vừa ra tới cổng bệnh viện thì thấy một vụ tai nạn nhỏ.

Đường Tuyết Mai ngã trước một chiếc xe hơi sang trọng.

Kỷ Hi Nguyệt lại biến sắc, bởi  vì chiếc xe đó là của bố cô.

Điều gì phải đến thì nên đến sao?

Kỷ Hi Nguyệt xuýt nữa đứng không vững.

Kỷ Thượng Hải từ ghế sau lúng túng bước xuống, thấy Đường Tuyết Mai trên đất thì lập tức đi tới dìu lên.

“Thưa cô, cô không sao chứ?”

Đường Tuyết Mai một tay sờ đầu gối bị va chạm rồi ngẩng khuôn mặt đau đớn nhìn Kỷ Thượng Hải.

Cái nhìn này khiến cả hai đều ngơ ngẩn.

Kỷ Hi Nguyệt không dám tưởng tượng, nhưng cô có thể thấy được vẻ kinh ngạc trong ánh mắt bố khi nhìn Đường Tuyết Mai.

“Không, không có gì to tát. Bị va vào đầu gối thôi, may mà các anh thắng kịp, cũng trách tôi chạy quá nhanh.” Đường Tuyết Mai thấu tình đạt lý nói.

“Ây da, chảy máu rồi. Cô cần vào phải đi khám bác sĩ.” Kỷ Thượng Hải đột nhiên cúi người bế lấy thân hình gầy gò của Đường Tuyết Mai theo kiểu công chúa.

Kỷ Hi Nguyệt ngây ngốc, cô chưa bao giờ biết bố mình lại khỏe mạnh như vậy, hay là vì đã thích Đường Tuyết Mai rồi nên sức mạnh của tình yêu đã khiến cho ông bộc phát sức lực hơn ngày bình thường?

Bình luận

Truyện đang đọc