ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Vẻ mặt Triệu Húc Hàn khẽ thay đổi: “Hôm nay cũng khéo thật đấy chứ. Chưa bao giờ thấy em vào trung tâm thành phố kiếm tin. Có linh cảm à?”

Kỷ Hi Nguyệt trong lòng thấp thỏm: “Linh cảm gì đâu, em chỉ đi lung tung theo bản đồ thôi, với cả muốn ăn đồ ăn ở Smilling Dessert nên mới qua đó. Đâu có ngờ là gặp được tin tức bất ngờ như vậy.”

“Thế ư?”  Triệu Húc Hàn liếc cô.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Anh Hàn, em đâu phải nhà tiên tri. Mặc dù thỉnh thoảng có chút linh cảm, nhưng không phải lúc nào cũng hiệu nghiệm. Nói thẳng ra đó là giác quan thứ sáu của phụ nữ, mà lần này thật sự là trùng hợp ngẫu nhiên.”

Triệu Húc Hàn rũ mắt, im lặng không tiếp lời.

“Phải rồi anh Hàn, mai là cuối tuần, Manh Manh quay phim ở studios Phong Cảnh, em có hứa là qua đó thăm cô ấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn cau mày: “Từ đây qua Studio Phong Cảnh  mất hai tiếng lái xe? Em tự lái một mình?”

“Không. Em đi với Liễu Đông, cậu ấy cũng biết lái xe.”

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng ăn bỗng chốc rớt xuống. Kỷ Hi Nguyệt đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên cảm giác bầu không khí không đúng, cô lập tức ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt đen sì như muốn ăn thịt người của đại ma vương.

Kỷ Hi Nguyệt liền biết vấn đề nằm ở đâu, cô vội vàng nói: “Anh Hàn, anh đừng hiểu lầm, em với Liễu Đông không có gì cả. Thực ra là em muốn mai mối Liễu Đông với Manh Manh.”

Lúc này khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn mới ấm áp trở lại: “Em thích lo chuyện bao đồng quá nhỉ?”

“Đâu có, trước đây Manh Manh quen với Chu Dân đã chịu quá nhiều tổn thương. Tuy cô ấy không nói ra, nhưng em biết trong lòng cô ấy đã có trở ngại. Chuyện này không phải sẽ giúp cô ấy chuyển hướng chú ý sao?”

Triệu Húc Hàn vẫn nheo mắt nhìn cô như cũ.

“Con người của Liễu Đông kỳ thực rất tốt. Nhưng mà anh Hàn, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, em hoàn toàn không có tình cảm gì với cậu ấy cả, chỉ xem cậu ấy là một người đồng nghiệp trên công việc. Có người đàn ông xuất sắc như anh Hàn ở bên cạnh, em cần gì phải đi quan tâm người đàn ông khác. Chẳng lẽ anh không có niềm tin vào chính mình như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt nói khích anh.

Triệu Húc Hàn vẫn im lặng, nhưng đôi đũa ban nãy mới bỏ xuống, giờ lại bắt đầu cầm lên.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Buổi sáng chúng em xuất phát, tới chiều tối là về đến nhà rồi. Anh Hàn, được không?”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh với vẻ cầu xin.

Triệu Húc Hàn biết cô không có hứng thú với Liễu Đông, bởi vì trong màn hình giám sát của đài truyền hình không thấy ghi lại. Nhưng tại sao người phụ nữ này không nghĩ đến chuyện kêu anh đi cùng?

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh không trả lời, vội vàng gắp thức ản bỏ vào chén của anh: “Anh Hàn, có được không? Em thật sự chỉ đi xem Manh Manh đóng phim thôi.”

“Để lão Khôi đi theo.” Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng quyết định.

“Không cần chứ?” Kỷ Hi Nguyệt sầu não, “Lão Khôi vừa nhìn là đã khác người bình thường, vả lại em chỉ đi một ngày thôi mà.”

“Lão Khôi, Triệu Không, Triệu Hải, thím Lý, Tiêu Ân, em tự chọn một người đi.” Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn lại trở lạnh.

Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, ngẫm nghĩ một hồi rồi tủi thân nói: “Vậy thì thím Lý đi, nói là dì của em cũng được.”

Triệu Húc Hàn không đáp lại, nhưng thấy vẻ mặt không mấy vui vẻ của Kỷ Hi Nguyệt, anh ăn cũng không thấy ngon miệng, lập tức đứng dậy bỏ đi.

“Anh Hàn, anh chưa ăn xong mà!” Kỷ Hi Nguyệt gọi giật lại.

“Không ăn nữa.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó bỏ lên sân thượng.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, anh bực cái gì chứ? Người bực mình phải là cô mới đúng. Thật không hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này.

Nhưng mà, tại sao anh không vui, cô cũng thấy khó chịu?

Kỷ Hi Nguyệt cũng chán ăn, nghĩ ngợi một lúc, cô quyết định chạy lên sân thượng.

Cô tin rằng, chỉ khi dỗ dành đại ma vương vui vẻ, cô mới có cuộc sống yên bình.

Bình luận

Truyện đang đọc