ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Ánh mắt Triệu Húc Hàn nhìn sâu vào mắt Cố Cửu rồi lạnh lùng thốt hai chữ: “Anh có.”

“Cậu, cái tên này. Cho dù tôi có thích gái đẹp thì cũng không có khả năng thích Kỷ Hi Nguyệt. Cũng không biết cậu trúng độc gì mà đi thích cô ấy. Cậu thích tự ngược à!”

Cố Cửu nhớ lại ba năm qua anh ấy đã giúp Kỷ Hi Nguyệt vài lần khám bệnh, bị thương, say rượu. Mỗi lần như thế là Triệu Húc Hàn đứng ở bên cạnh đều bị người phụ nữ này mắng té tát.

Đó không phải là một cô tiểu thư xấc xược nữa, mà giống như một người phụ nữ tọc mạch ở đầu đường xó chợ.

“Nói thử xem, rốt cuộc là tại sao cậu lại thích cô ấy?”Cố Cửu cũng có thắc mắc giống như Kỷ Hi Nguyệt, không, phải nói là giống với những người biết chuyện này, ai cũng muốn biết nguyên nhân.

“Tôi có từng nói là thích cô ấy sao?” riệu Húc Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn anh ấy.

“……!” Cố Cửu nghẹn lời.

Không thích mà cậu để ý như vậy? Không thích mà cậu vẫn còn giày vò cô ấy?  Không thích mà cậu để cho người phụ nữ này nhảy nhót trước mặt cậu ba năm?

Triệu Húc Hàn ơi là Triệu Húc Hàn, cậu làm như tôi là thằng ngốc không bằng!

Cố Cửu bất lực muốn chửi anh mấy câu, kết quả vừa mới mở miệng…

“Câm miệng!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng thốt ra hai chữ khiến miệng của Cố Cửu khép lại ngay lập tức.

Cố Cửu bực mình. Khí thế của người đàn ông trên đỉnh Kim Tự Tháp này còn uy nghiêm hơn cả ông già nhà anh ấy.

Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm vào hai người đang ở trong thang máy, nhưng Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân không nói chuyện.

“Anh qua phòng bên cạnh chờ trước đi.” Triệu Húc Hàn nói với Cố Cửu.

Cố Cửu đứng lên. Nhìn biểu cảm tức giận rõ ràng của Triệu Húc Hàn, anh ấy cũng không muốn tự chuốc khổ vào thân, ngoan ngoãn đi qua sát bên đợi là tốt nhất.

Kỷ Hi Nguyệt đi theo Tiêu Ân lên tầng thứ tám mươi tám. Vừa mở cửa ra cô đã vô cùng kinh ngạc với cảnh tượng rộng lớn trước mắt, không gian vô cùng thoáng đãng, bên trong ngoại trừ logo vàng kim của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị ra thì không hề trang trí thêm bất cứ thứ gì. Bốn phía lấy tông màu bạc làm chủ đạo, đơn giản, sạch sẽ mà sang trọng.

Khu vực trống hai bên đều là văn phòng. Tiêu Ân dẫn Kỷ Hi Nguyệt đi về hướng bên trái.

Tiêu Ân kéo một cánh cửa ra, Kỷ Hi Nguyệt tiến vào. Vừa bước vào đã nhìn thấy  Triệu Húc Hàn ngồi sau chiếc bàn làm việc size lớn.

“Wow! Anh Hàn, nơi này của anh lớn thật đấy!” Kỷ Hi Nguyệt quan sát bốn phía xung quanh. Nhìn thấy một bức tường toàn là hệ thống giám sát cô cũng sửng sốt không kém.

Triệu Húc Hàn đứng lên, sải bước tới bên cạnh cô, sau đó cúi đầu mình Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt không biết anh định làm gì, cô ngước đầu lên nhìn anh, đợi anh mở lời.

Thế nhưng Triệu Húc Hàn chỉ nhìn cô chăm chú chứ không nói chuyện. Nhiệt độ trong đôi đồng tử càng ngày càng lạnh, khiến trong lòng cô có chút run rẩy.

Cô lại làm sai chỗ nào rồi?

Chuyện gì đang xảy ra với tên đại ma vương này vậy?

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của anh chắc chắn là đang tức giận.

Đối với đại ma vương, lời anh nói luôn luôn đúng, nói sai cũng thành nói đúng, nguyên tắc là lúc nào cũng phải nghe lời, ngoan ngoãn và phục tùng.

Kỷ Hi Nguyệt rướn môi cười: “Anh Hàn, hôm nay anh đẹp trai thật đấy!”

Quả nhiên đôi mắt vốn đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm bị đờ đẫn trong giây lát, sau đó cơ mặt đang cau có dường như cũng từ từ giãn ra.

“Anh Hàn, gọi tôi đến có chuyện gì vậy? Đây là lần đầu tiên tôi đến văn phòng của anh đấy. Không định mời tôi ngồi sao? Từ buổi huấn luyện ban sáng cho đến bây giờ tôi sắp đứng không nổi nữa rồi.” Nói xong cô chép miệng, dáng vẻ vô cùng tủi thân.

Triệu Húc Hàn vẫn đang nhìn cô, sau đó bỗng nhiên vươn tay ra bế cả người Kỷ Hi Nguyệt lên.

“A!” Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên là kêu lên thất kinh.

“Câm miệng!” Triệu Húc Hàn lại nói hai chữ này.

“….” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngậm miệng. Chỉ là sự sợ hãi trong ánh mắt không sao che đậy được. Tên đại ma vương này muốn làm gì đây?

Anh, anh sẽ không muốn làm cái chuyện đó chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc