ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, nói: “Nói thì nói vậy, nhưng không phải anh biết Úy Mẫn Nhi và Thiết Thiên Hoa âm hiểm à? Hai người họ ra chiêu đều là khó lòng phòng bị. Anh ngẫm lại xem, nếu cái chết của mẹ anh Hàn thật sự có liên quan đến Thiết Thiên Hoa thì người đàn bà này đang sợ biết bao nhiêu?”

Thiết Quý Hoành cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy tốt nhất hai người họ trực tiếp giết anh, nếu không giết được, anh phản kích lại cũng sẽ không làm hai người họ dễ chịu.”

“Ha ha ha.” Kỷ Hi Nguyệt cười ha hả, cảm thấy ý nghĩ này của Thiết Quý Hoành khá giống của cô, cô cũng rất tán đồng quan điểm này.

Thiết Quý Hoành nhìn cô, cười nói: “Tiểu nguyệt, vừa rồi lá gan của em quá lớn đó. Nếu người đó đánh em thì phải làm sao đây? Tốt xấu gì em cũng chờ anh đi lên rồi hẵng ra tay chứ.”

Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, nói: “Nhiều người ở đây thì anh ta còn có thể làm gì em được, em không sợ.”

Thiết Quý Hoành lắc đầu, nói: “Tiểu Nguyệt, nước ngoài không thể so với trong nước, rất nhiều người đều có súng. Sau này em ngàn vạn đừng quá manh động.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Trong tình huống bình thường em cũng sẽ không manh động như vậy. Chẳng qua em thật sự rất chán ghét loại hành động theo dõi này. Có điều anh Thiết à, thân thủ của em cũng không tồi, anh đừng cho em là cô thiếu nữ tay trói gà không chặt, em đánh người cũng rất lợi hại.”

Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười. Anh ta nghĩ thầm cho dù em có lợi hại hơn nữa thì cũng không biết khí công, chỉ biết ít thuật phòng thân, nhưng đàn ông sức lớn, phụ nữ vẫn luôn có hại nhiều hơn.

“Được rồi, anh tin tưởng Triệu gia chủ cũng sẽ bảo vệ tốt em.” Cảm thấy Triệu Húc Hàn cũng khá an toàn.

Tiếp theo đó, hai người, một người tiếp tục bơi lội, một người tiếp tục nằm hóng gió biển, cảm thụ được trời đất tốt đẹp, tâm thần đều được thả lỏng.

Kỷ Hi Nguyệt cầm di động tâm sự với Triệu Húc Hàn, phơi phục chế bản vẽ, nói chuyện với nhau cũng rất vui sướng.

Trước đó sau khi Triệu Húc Hàn từ xem thường chính mình thì lòng dạ cũng thoải mái hơn, sự tín nhiệm dành cho Kỷ Hi Nguyệt cũng càng mạnh, cho nên sẽ không lại miên man suy nghĩ.

Chạng vạng, bọn họ dùng bữa tối mỹ vĩ xa hoa nhất ở nhà ăn ngoài trời của khách sạn. Bởi vì Triệu Húc Hàn tin tưởng nên Kỷ Hi Nguyệt cũng rất vui sướng mà thả lỏng.

Lúc Thiết Quý Hoành bình thường, bọn họ còn có thể vui sướng trò chuyện, Kỷ Hi Nguyệt hiểu biết anh ta cũng càng nhiều một chút, xem như ở chung cũng khá vui vẻ. Kỷ Hi Nguyệt đối xử với anh ta như bạn bè.

Ban đêm, hai người đi dạo ở chợ lãng mạn gần đó. Kỷ Hi Nguyệt thuận tiện muốn mua ít đồ, Thiết Quý Hoành làm hướng dẫn viên du lịch, giải thích các loại đặc sản rất hoàn mỹ, làm Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tên này hiểu biết thật sự không ít.

Thiết Quý Hoành cảm thấy chỉ cần lúc ở chung hòa bình với Kỷ Hi Nguyệt thì trong lòng sẽ rất bình tĩnh và vui vẻ. Cho dù phải nề hà giải thích các loại đồ vật cho cô thì anh ta cũng cảm thấy rất vui sướng.

Hơn nữa loại vui sướng này đã lâu rồi anh ta không cảm nhân được, là một loại chân chính bình tĩnh trong lòng, một loại sinh hoạt vui vẻ của dân chúng bình thường.

Chợ đêm ở đây rất đẹp, những ánh đèn mờ nhạt treo đầy trên vách đá, cao thấp bất đồng. Có vài đường phố còn đi qua trên dưới giữa vách đá, cao cao thấp thấp, rất đặc sắc.

Có vài lữ khách thích ngồi ở chỗ cao chụp ảnh, sau lưng chính là biển rộng, chẳng qua buổi tối nhìn không thấy biển, nhưng có thể nhìn thấy đèn nê ông khách sạn đặc biệt bố trí trên bãi cát, còn có ngọn hải đăng ở phương xa chợt lóe sáng.

Có vài cửa hàng giống sơn động, bên trong đều rất sâu, bán vài vật nhỏ cũng đặc biệt có đặc sắc địa phương. Kỷ Hi Nguyệt ở bên trong mua vài thứ lạ mắt, chuẩn bị lấy về công ty phân cho các đồng nghiệp.

Bình luận

Truyện đang đọc