ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Chiếc xe lại lần nữa đến hồ Lộc, lúc này đã là mười rưỡi sáng, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Kỷ Hi  Nguyệt. Không có hai người phụ nữ Cố Mỹ Tâm và Vô Cốt, bầu không khí xung quanh cũng trở nên trong lành hơn.

Triệu Húc Hàn đeo kính đen và khẩu trang, Tiêu Ân đi đằng sau, Tiểu Liêu giữ chức vụ lái xe nên chỉ ngồi trên xe đợi.

Cho nên, lúc này bên bờ hồ là hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp và một người đàn ông điển trai thong thả đi dạo.

Người đàn ông đẹp trai nhưng lạnh lùng, cẩn thận tỉ mỉ, người phụ nữ ở bên cạnh thì cứ tíu ta tíu tít, cười nói rất vui vẻ.

Rất nhiều du khách ngoái đầu liếc nhìn đôi nam nữ này, nhưng cả hai người đều không để ý. Đi chơi ở thủ đô nên lá gan của Kỷ Hi Nguyệt cũng lớn hơn hẳn, cô không quan tâm liệu bố mình có nhìn thấy hay không.

“Anh Hàn, kẹo bông gòn kìa.” Kỷ Hi Nguyệt thấy ở phía trước có bán kẹo bông đầy màu sắc thì tâm tình trẻ con bỗng trỗi dậy.

Triệu Húc Hàn khẽ cau mày, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đã buông tay anh ra vui vẻ chạy qua đó.

“Tiêu Ân.” Triệu Húc Hàn gọi Tiêu Ân ở phía sau.

Tiêu Ân bước lên.

“Trả tiền.” Triệu Húc Hàn  nói với anh ta.

Tiêu Ân thoáng đờ đẫn, vội vàng chen vào giữa đám con nít trả tiền cho Kỷ Hi Nguyệt.

“Tiêu Ân, anh muốn ăn không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Tiêu Ân.

“Tôi, tôi không muốn.” Tiêu Ân đỏ mặt. Anh ta không muốn mất mặt đâu.

“Vậy lấy hai cái thôi, một cái màu hồng, một cái màu xanh.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Tiêu Ân sững sờ, trên trán đổ mồ hôi hột, Kỷ tiểu thư sẽ không muốn cậu chủ cùng ăn kẹo bông gòn với cô đấy chứ?

Anh ta cảm thấy sắp có tai nạn xảy ra rồi.

Một chốc sau, Kỷ Hi Nguyệt hai tay cầm hai cây kẹo bông gòn vui vẻ chạy lại, sau đó đưa cây màu xanh cho Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, anh ăn màu xanh đi. Ngon lắm đấy, thử xem.”

“Không cần.” Triệu Húc Hàn quả nhiên trở nên lãnh đạm.

“Lần ăn trước còn có mẹ tôi ăn chung, vậy mà bây giờ chẳng có ai ăn cùng.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, “Vậy thôi để tôi ăn luôn hai cây. Dù sau tôi cũng thích ăn.”

Nói xong thì xoay đầu bắt đầu ngoặm cây kẹo bông gòn màu hồng của mình.

Hơi lạnh trên người Triệu Húc Hàn cũng nhạt dần, sau đó anh vươn tay cầm cây kẹo bông gòn màu xanh.

Kỷ Hi Nguyệt xoay người, thấy Triệu Húc Hàn kéo khẩu trang màu đen xuống, cắn một miếng kẹo bông gòn màu xanh.

Kỷ Hi Nguyệt tròn mắt, hưng phấn nói: “Có phải rất ngon không?” Nói xong, cô lấy khăn giấy ra, vươn tay khẽ lau khóe miệng cho Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn sững người, vì không tháo kính râm xuống, nên Kỷ Hi Nguyệt không nhìn thấy ánh mắt ấm áp đằng sau cặp mắt kính đó.

Tiêu Ân ở đằng sau đã hóa đá.

Anh ta nhìn thấy cái gì vậy? Người trước mặt là cậu chủ sao? Anh thực sự ăn kẹo bông gòn! Anh ta nghĩ, chắc mình bị quáng gà rồi.

“Ngon không? Có phải rất ngọt không?” Hành động của Kỷ Hi Nguyệt là vô thức, nên cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Có lẽ sâu trong nội tâm, cô đã xem mình là bạn gái của Triệu Húc Hàn, nên hành động thân mật cũng trở nên tự nhiên hơn.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn đáp lại một tiếng, “Nhưng ngọt quá.”

“Vậy sao? Nếu ngọt quá thì đừng ăn nữa. Anh nếm thử một chút là được rồi. Chắc anh chưa từng ăn qua đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn thoáng cứng người, “Tôi từng ăn rồi. Lúc nhỏ mẹ đưa tôi ra công viên chơi, đã từng ăn một lần. Lúc đó kẹo bông gòn không có nhiều màu sắc và hình dạng như bây giờ, chỉ có một màu trắng duy nhất.”

Bình luận

Truyện đang đọc