ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Bố, chuyện này có liên quan đến vụ tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn, tính chất rất nghiêm trọng, sớm muộn gì cũng cháy nhà lòi mặt chuột. Trong này Tần Hạo chắc chắn có liên quan, con nghĩ bố nên xem xét cẩn thận lại toàn bộ vụ án đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Tiểu Nguyệt! Sao con lại cứng đầu như vậy. Chẳng lẽ bố lại không biết vụ án này nghiêm trọng thế nào? Chính vì bố biết nó nghiêm trọng mới không để con tiếp tục điều tra nữa. Con đừng tự tiện điều tra, bố chỉ có một mình con, không muốn nhìn thấy con xảy ra chuyện đâu.”

Kỷ Thượng Hải cũng nghiêm nghị nói, sau đó dứt khoát uống hết một ly rượu vang đỏ.

Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh hãi, xem ra bố đã biết khá nhiều chuyện, nhưng trong này khả năng là có liên quan tới chú hai, hoặc là ông đã biết tiềm ẩn nguy hiểm, cho nên mới không để cô tìm hiểu. Chỉ là, ông đang tự mình điều tra sao?

Vậy không phải ông cũng rất nguy hiểm?

“Được  rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Phải rồi, nói về Đường Tuyết Mai đi. Hôm trước con có thấy cô ta.” Kỷ Hi Nguyệt lại nhìn Kỷ Thượng Hải.

Kỷ Thượng Hải sửng sốt, sau đó sắc mặt thoáng ngại ngùng: “Hửm?”

“Con thấy cô ta và Tần Hạo rất thân thiết.” Kỷ Hi Nguyệt hời hợt nói.

Sắc mặt Kỷ Thượng Hải thoáng thay đổi: “Sao cơ? Cô Đường và Tần Hạo? Tiểu Nguyệt, rốt cuộc con nói bậy bạ gì vậy? Sao hai người họ lại quen nhau?”

“Dĩ nhiên có quen rồi. Đường Tuyết Mai là cô của Liễu Đông, đồng nghiệp của con ở đài truyền hình. Liễu Đông nói Tần Hạo là bạn học cũ, đồng thời cũng là bạn trai của Đường Tuyết Mai.” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ nhàng nói, cô không thể nhận là mình tự điều tra ra.

“Cái gì! Làm sao có thể?” Kỷ Thượng Hải hiển nhiên là bị chấn động.

“Bố, bố kích động như vậy làm gì? Đừng nói với con là bố vẫn còn liên hệ với cô ta đấy nhé. Bố đã hứa với con thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý tức giận.

“Đâu, đâu có. Đương nhiên là không có rồi.” Kỷ Thượng Hải nhớ đến lần bị con gái bắt gian, lần đó con gái ông còn nổi giận một trận, cho nên ông đâu dám nhận là vẫn còn liên hệ với Đường Tuyết Mai.

“Không có thì tốt. Con còn một tấm ảnh đây này, bố xem đi.” Kỷ Hi Nguyệt giở tấm ảnh Đường Tuyết Mai và Tần Hạo hôn nhau bên bờ sông mà Long Bân đã chụp cho Kỷ Thượng Hải coi.

Khi Kỷ Thượng Hải nhìn thấy bên trong thật sự là Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, ly rượu vang trước mặt bỗng ngã đổ, tay chân luống cuống một hồi mới nói: “Chuyện này, chuyện này xảy ra khi nào?”

Kỷ Hi Nguyệt rõ ràng nhận ra là bố mình đang đè nén, nhưng thực tế là trên gương mặt già nua đã tái đi vì tức giận.

“Chiều qua đấy. Tên Tần Hạo này đâu có đi làm, chủ yếu là đi hẹn hò thôi. Với cả, chẳng phải Đường Tuyết Mai mới đi mướn phòng với bố mấy hôm trước sao? Thế nào mà vừa mới xoay đầu đã hôn đắm đuối Tần Hạo. Điều này chứng tỏ cô ta với Tần Hạo là quan hệ bạn trai bạn gái. Còn với bố ấy à, e là chỉ nhắm vào danh phận và tiền tài của bố thôi, chắc là muốn kiếm chác một khoản đây mà.”

Kỷ Hi Nguyệt vẫn nói không ngừng nghĩ. Tay Kỷ Thượng Hải run lên, nhưng ông không lên tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Bố, bố bảo Tần Hạo có biết Đường Tuyết Mai quyến rũ bố không? Hay chính Tần Hạo là người đã kêu Đường Tuyết Mai quyến rũ bố? Ôi, càng nghĩ càng thấy ớn. Bố, bố tuyệt đối đừng dính líu gì tới cô ta nữa đấy, trông thì xinh đẹp thanh cao nhưng thực chất lại là một mỹ nhân độc địa.”

Kỷ Hi Nguyệt thấy bố vẫn giữ im lặng, nhưng sắc mặt đã tái nhợt đi rất nhiều, trong đôi mắt ông chứa đầy vẻ phức tạp. Kỷ Hi Nguyệt biết lần này bố hẳn đã tỉnh táo.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi biệt thự Thiên Tinh, Kỷ Thượng Hải ngồi trên sô pha đờ đẫn ngắm bức ảnh Đường Tuyết Mai và Tần Hạo hôn nhau mà Kỷ Hi Nguyệt đã gửi cho ông, cứ có cảm giác người phụ nữ đang say sưa ngây ngất trong bức ảnh không phải là Đường Tuyết Mai.

Đáng tiếc là trái tim ông đã rất đau đớn, đây là một sự thật không thể chối cãi.

Bình luận

Truyện đang đọc