ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Thiết Quý Hoành muốn nói gì đó, nhưng thấy Thiết Quý Hoành lắc tay với cô, cô lập tức im lặng, nhìn về phía người đàn ông ngã nhào  trên đất xin tha.

Bên này trong micro của Thiết Quý Hoành lập tức vang lên giọng nói của Uý Mẫn Nhi: “Jack, thế nào rồi? Có chụp được ảnh tốt và hữu dụng của hai người đó chưa?”

“Uý Mẫn Nhi, cô muốn được ảnh chục tốt và hữu dụng gì?” Giọng Thiết Quý Hoành âm trầm truyền qua.

Uý Mẫn Nhi bên kia sững sờ, lập tức kinh ngạc nói: “Thiết gia chủ?”

“Thế nào? Nghe không ra giọng tôi hả? Không phải cô cử  người đến theo dõi tôi và Kỷ tiểu thư à?” Thiết Quý Hoành cười lạnh, nói.

Bên này Uý Mẫn Nhi im lặng, một lúc sau cũng cười lạnh nói: “Thiết gia chủ, tôi thấy anh đã hiểu lầm rồi, tôi cũng không có bảo người theo dõi anh, là anh Húc Hàn nhờ tôi giúp, tìm người theo dõi anh và Kỷ Hi Nguyệt. Mặc dù nói hai người đi ra ngoài làm việc, nhưng không phải anh Húc Hàn cũng sợ bạn gái anh ấy bị anh câu dẫn đi sao?”

Thiết Quý Hoành thực sự bái phục đầu óc của Uý Mẫn Nhi, trò châm ngòi ly gián, họa thủy đông dẫn này thực sự vẫn không tệ. Nếu anh ta không biết Triệu Húc Hàn nói cho Kỷ Hi Nguyệt có người theo dõi bọn họ, thì chỉ sợ anh ta thực sự khá tin tưởng là Triệu Húc Hàn phái người theo dõi bạn gái anh ta có phản bội không.

“Uý Mẫn Nhi, cô không kinh tởm à! Cái cớ này mà cô cũng có thể tìm ra? Là Triệu Húc Hàn nói với tôi, cô cử người theo dõi tôi và bạn gái anh ta!” Giọng điệu Thiết Quý Hoành rất sắc bén.

Bên này, khuôn mặt xinh đẹp của Uý Mẫn Nhi đen lại, sau đó cũng không giả bộ nữa, cười lạnh nói: “Vậy thì sao nào? Chẳng qua tôi chỉ nhìn xem giao tình của anh và Triệu Húc Hàn tốt bao nhiêu, anh ấy đã tin anh sẽ không câu dẫn bạn gái anh ấy, còn để đôi cô nam quả nữ hai người một mình ra ngoài hẹn hò!”

“Hẹn hò cái gì, tôi và Kỷ Hi Nguyệt là có việc muốn xử lý, không dơ bẩn như cô nghĩ!” Thiết Quý Hoành lạnh giọng nói.

“Phải không? Tôi thấy Thiết gia chủ như hổ rình mồi với Kỷ Hi Nguyệt, còn hận không thể nuốt chửng vào bụng, cần gì phải bày ra vẻ giả tạo thế này. Hơn nữa giao tình của tôi và anh hơn xa giao tình của anh và Kỷ Hi Nguyệt, vậy mà anh lại giúp cô ta. Còn nữa, anh đừng quên, mẹ tôi là người Thiết gia, anh không giúp người nhà mà lại giúp người ngoài, anh quả thật là gia chủ tốt của Thiết gia đó!” Đây là Uý Mẫn Nhi đang mỉa mai Thiết Quý Hoành.

“Uý Mẫn Nhi, cô đừng tự cho mình là thông minh. Tôi cảnh cáo cô, chỉ cần cô dám nói lời xằng bậy với bên ngoài một cậu thì tôi sẽ khiến cô phải hối hận!” Thiết Quý Hoành nói xong lập tức cúp máy.

Ngay sau đó anh ta nhìn về hướng người đàn ông đang nằm trên đất kia, người đàn ông nhìn ánh mắt hung ác của Thiết Quý Hoành, hơi sợ hãi, liên tục nói là Uý Mẫn Nhi sai khiến anh ta làm.

Thiết Quý Hoành trực tiếp bước lên đánh anh ta tơi bời một trận, đặc biệt là mặt, đầy mặt thương tích và máu tươi, nhìn thấy sẽ doạ chết người.

Thiết Quý Hoành lập tức dùng điện thoại của anh ta đưa đến trước mặt của người đàn ông chụp một tấm, trực tiếp gửi cho Uý Mẫn Nhi.

“Uý Mẫn Nhi, lần này tôi không so đo. Nếu có lần sau, người đổ máu chính là cô!” Một tin nhắn phối hợp đã gửi qua

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Thiết Quý Hoành đã xử lý toàn bộ vấn đề, cảm thấy người đàn ông này xác thực hơi hung tàn, nhưng cũng đủ dứt khoát. Người đàn ông kia kêu thảm thiết, bị bảo vệ của khách sạn khiêng ra ngoài, anh ta cũng không dám báo cảnh sát, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

“Anh Thiết, anh cảm thấy Uý Mẫn Nhi sẽ dừng tay không? Có khi nào sẽ đối phó anh không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Thiết Quý Hoành đã nằm xuống uống nước trái cây.

Thiết Quý Hoành trùm khăn tắm lớn lên người, ngay sau đó quay đầu nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt cũng dã nằm xuống, cười nói: “Chỉ cần cô ta động tay trước thì đừng trách anh tàn nhẫn độc ác. Trước nay Thiết gia chưa từng sợ thế lực đen nào!”

Bình luận

Truyện đang đọc