KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Mục Yên Yên có chút vui vẻ: “Ta đã dạy ngươi được mấy năm rồi, đến hôm nay cuối cùng cũng có thể đến nhà ngươi ăn một bữa cơm, cũng xem như không phí công.”

Nghe được lời này, Tả Tiểu Niệm có chút khó xử, quãn bách. “Thành thật mà nói, cha ngươi thật sự... sống rất tốt.” Mục Yên Yên muốn cà khia, nhưng vừa cà khia một cậu mới nhớ ra, trước

mặt là con gái ruột của người ta, cho nên mới đổi thành than thở nói một người đàn ông tốt.”

Người đàn ông tốt?

Khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm có chút hồng, có chút cảnh giác không thể giải thích được, lấy hết can đảm nói: “Sư phụ, cha ta... với mẹ ta cảm tình rất tốt... ngươi đây là... khụ khụ, hơn nữa hắn chỉ là người bình thường, cái này cái này...”

Mục Yên Yên nghẹn họng nhìn trân trối trong khoảng thời gian rất lâu, mới bỗng nhiên bật cười nói: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ngươi tưởng là ta... đứa nhỏ này, ngươi thật sự biết suy diễn đó...”

Ý định ban đầu của ta là muốn châm biếm ba ngươi là quỷ keo kiệt, vắt cổ chày ra nước, hà tiện thôi thôi rồi, chẳng qua là nể mặt ngươi cho nên ta

mới không nối thẳng toẹt ra đó thôi.

Nha đầu này, sao lại nghỉ ngờ ta thích cha nàng như vậy chứ? Nhín cái thái độ căng thẳng này kia! Uổng công ta thương nàng như vậy...

Cha ngươi tốt như vậy sao? Xùy...

Tỉng tỉng một tiếng, vừa vặn có một tin nhắn được gửi đến, ngắt ngang sự ngượng ngùng của Tả Tiểu Niệm.


Tả Tiểu Niệm lấy điện thoại ra xem. Không khỏi có chút sửng sốt. Bởi vì là Hà Viên Nguyệt đã gửi tin nhắn đến.

“Rạng sáng sau khi mây tan mưa tạnh, Phượng Hồi Đầu, mang theo Tiểu Đa đến.”

Nhìn thấy tin nhắn đó, Tả Tiểu Niệm không khỏi bị dọa một trận. Cẩu Đát của ta, hôm nay lại nổi tiếng như vậy?

Mục sư phụ muốn gặp hắn, ngoài ra còn chủ động đến nhà xem tướng, bây giờ đến cả lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt cũng muốn gặp hắn?

Khi nghĩ đến điều này Tả Tiểu Niệm cũng nhịn không được mà tự hào, cũng có chút lâng lâng rồi.

Cẩu Đát! Thật giỏi! Tuy nhiên ta vẫn phải đi mua một chút đồ ăn.

Cha đỡ phải đợi chúng ta ăn cơm, biết đâu là thật sự chỉ đợi ăn cơm' mà thôi.

Lần này Tả Tiểu Niệm rõ ràng làm tiểu nhân vô ích rồi.

Khi sư đồ hai người bước vào cổng nhà họ Tạ, Ngô Vũ Đình đã nấu xong một bàn lớn đồ ăn rồi.

Thật sự đã bày đầy áp một bàn, hơn nữa còn chuẩn bị bốn nồi to, đặt trên mấy cái lò đang đốt mà mấy ngày nay vừa mới mua về.

Đó là hai nồi cơm lớn và hai nồi màn thầu lớn. Hơi nóng hầm hập, trông rất ngon mắt!

Vì tránh không đủ đồ ăn, Ngô Vũ Đình thậm chí còn mở bốn hộp sa tế, cắt hai đ ĩa dưa muối lớn.

Cả nhà họ Tả, cứ như tiệm nhỏ chuyên bán màn thầu, mùi bánh đang bay trong không khí.

Tả Tiểu Đa ở một bên háo hức nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng lại xoa bụng mình, còn nghe được tiếng “ùng ục ùng ục... từ bên trong truyên ra.

Đôi mắt nhỏ nhìn Ngô Vũ Đình đi tới đi lui thật sự, rất giống như một chú cún đang đói, rõ ràng đã đói đến mức bủn rủn chân tay nhưng vẫn không dám nhúc nhích, đang đợi mệnh lệnh của chủ mới được ăn cơm.

“Chờ thêm chút nữa.”

Tả Trường Lộ an ủi con trai: “Chị Niệm Niệm của ngươi nói muốn đưa sư phụ của nàng đến ăn cơm. Bây giờ ngươi không thể ăn, nếu mà cho ngươi ăn trước, thì một ít đồ ăn trên bàn sẽ không còn lại cái gì hết, còn làm sao mà chiêu đãi khách được, làm thế chúng ta thất lễ biết bao.”

Tả Tiểu Đa đáng thương: “Để ta ăn trước mấy cái màn thầu lót dạ được không, bụng xeẹp lép luôn rồi, tim ta đập nhanh, ta đói rồi."


“ôi trời...”

Tả Trường Lộ không có cách nào khác, cao giọng hỏi Ngô Vũ Đình “Màn thầu ăn được chưa?”

“Được thì được rồi, nhưng mà vừa mới hấp chín.”

Ngô Vũ Đình nói: “Loại vừa mới hấp chín này ta vừa nhấc xuống đó, còn chưa kịp nở hết đâu; loại màn thầu này sức ăn ban đầu chỉ cần ăn hai mươi cái là đủ rồi, nhưng ăn còn nóng vậy thì cũng phải ba mươi cái ngươi mới đủ no ấy, hãy cứ lại chịu đựng thêm một chút nữa đi.”

“Trước cho hắn ăn vài cái lót dạ đi, ngươi nhìn đôi mắt nhỏ đáng thương kìa..”

Ngô Vũ Đình quay đầu lại nhìn, nhìn đến đôi mắt ướt át của Tả Tiểu Đa, hắn đang không ngừng động tác điên cuồng nuốt nước bọt.

“Ha ha...”

Ngô Vũ Đình suýt tý nữa là bật cười, cũng không nói lời vô ích nữa mà mở nắp nồi, gắp vài cái màn thầu đặt lên đ ĩa đang định bưng ra cho hắn, lại nhìn động tác của Tả Tiểu Đa vô cùng nhanh chóng mà bưng thau cơm của mình qua.

Thậm chí trên tay đã sớm chuẩn bị một quả dưa muối.

Trên khuôn mặt đó lại kết hợp với biểu cảm thiếu kiên nhẫn, xuýt xoa một tiếng và nuốt nước bọt.

Ngô Vũ Đình vội vàng bảo vệ các món ăn ở trên bàn, để tránh thất lễ với khách; nhìn thấy bảy tám cái màn thầu vừa mới lấy ra đã bị Tả Tiểu Đa ném vào miệng từng cái một, chỉ nhai trẹo trẹo vài cái rồi nuốt xuống, thật sự là chỉ trong cái nháy mắt đã ăn hết toàn bộ rồi.

Đôi mắt của Tả Tiểu Niệm lại bắt đầu 'tuần tra' không ngưng trên cái nắp nồi, bà Tả không thể không đỡ trán.

Ngươi đói dữ vậy sao, con trai?


May mà vào lúc này, chuông cửa vang lên.

Cuối cùng Tả Tiểu Niệm và Mục Yên Yên đã đến rồi. “Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”

Tả Tiểu Đa giống như nhìn thấy cứu tinh liền xông lên phía trước, với dáng vẻ có thể gọi là nhiệt tình dào dạt!

Quá tốt rồi, ngươi cuối cùng cũng đến rồi, có thể ăn cơm rồi. Mục Yên Yên không biết nội tình, bị sự nhiệt tình của Tả Tiểu Đa dọa cho

một trận, mỉm cười nói: “Tiểu Đa cũng ở nhà à, thật ngại quá, ta đến muộn quá. Rất hân hạnh đến nhà các ngươi chơi, xin chào ông Tạ, xin chào bà Tạ.”

Nàng tự cảm thấy số tuổi của mình lớn hơn nhiều so với Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình, kiểu xưng hô như là anh trai chị dâu tương đối thuận tiên lại không tiện gọi ra được.

“Mục sư phụ càng ngày càng xinh đẹp, mau ngồi đi.” Tả Trường Lộ có vẻ vô cùng nhiệt tình, một chút cũng không giống trong lời thuật lại là quỷ keo kiệt vắt cổ chày ra nước, phong độ thanh thoát, khôi

ngô tuấn tú.

Ngô Vũ Đình liếc nhìn Tả Trường Lộ cười như không cười, tiếp theo nhiệt tình mời: “Mục sư phụ mời ngồi mời ngồi, ngươi thật là vị khách hiếm có.”

Mà bữa ăn này, Mục Yên Yên dám cam đoan rằng cả đời này của mình chắc chắn khó mà quên được, kiểu gì đêm nào đi ngủ cũng sẽ mơ tới!


Bình luận

Truyện đang đọc