Có chút thông minh thì trong nháy mắt cũng biết từ đầu tới cuối, chắc chắn là những con Lôi Điện Bạch Hổ này đã bị cướp mất con con; nếu không sẽ không điên cuồng như vậy.
Văn Hành Thiên cũng tới.
Khi đến thấy cảnh tượng như vậy, hầu như không có chút do dự nào, không dùng đầu óc thì cũng biết chuyện tốt do ai làm!
Những người khác, dù có gan lớn như vậy, cũng không thể có thủ đoạn lớn như vậy?
Khẳng định chính là tên chuyên gây chuyện kia!
Không rảnh nói tỈ mỉ, cả người khí thế khủng bố, đột nhiên bùng nổ, ầm ầm đánh về phía bầy hổ bên này!
Đám Lôi Điện Bạch Hổ này tức thì cảm nhận được khí thế kinh khủng không thể kháng cự được, dường như nguy hiểm sinh tử đang ập xuống đầu, không hẹn mà đột nhiên cùng dừng bước, có một số móng trước cọ vào đất, chạy ra ngoài thật xa, lúc này mới lần nữa ổn định lại cơ thể.
Chốc lát, mấy ngàn con Bạch Hổ, đồng loạt ngửa thẳng lên trời gào thét!
Ngao ô ~~~
Văn Hành Thiên quát một tiếng chói tai: “Trở về!”
Trong tay đột nhiên hiện ra hiện mấy ngàn vệt kiếm khí sáng chói, đằng đằng sát khí.
Dưới sự uy hiếp chết chóc tột độ, tất cả bọn Lôi Điện Bạch Hổ không cam lòng xoay người, lui về, cũng không ít con ngửa mặt lên trời gầm thét, nhưng chỉ một lúc sau, tất cả đều là cúi thấp đầu xuống, từng bước quay đầu trở về.
Con nhỏ đã mất, nhưng cũng đừng bắt chính mình như vậy, những con thú hai chân trước mắt này quá đáng sợ, không trêu chọc nổi, cùng lắm sau khi trở về lại cố gắng chút nữa...
Tình thế mạnh hơn thú, có thể làm gì được?!
Đối mặt với điều này, hai mươi mấy giáo viên khác ai cũng kinh ngạc không ngớt, không khỏi chấn động.
Đẩy lui nhưng con hổ này không khó, phần lớn người của Cao Võ Tiềm Long đều có thể làm được, nhưng điều làm người ta kinh ngạc chính là, sự ra tay bất
ngờ hôm nay của Văn Hành Thiên!
Tên này không phải từ trước đến nay đều không tự mình ra tay, một mực tự bố trí mình ở vị trí chỉ huy Võ Đạo bộ Văn bộ trưởng à!
Hôm nay là thế nào đây?
Mặt trời mọc đẳng tây?
Lão nhân gia ngài lại tích cực chủ động ra tay như vậy... Mấy giáo viên vây quanh.
“Văn Bộ trưởng.” Một giáo viên bình thường.
“Văn huynh.” Quan hệ thân thiết.
“Lão Văn." Anh em chiến hữu năm đó.
“Thập Tam ca.” Huynh đệ kết nghĩa.
Xưng hô đều có sự khác biệt.
“Không có gì đâu, trông chừng học sinh của mình, chớ dể mấy con hổ kia bắt đi” Văn Hành Thiên hừ một tiếng, chợt tự ý lách người đi.
Các giáo viên:
“Cái này không đúng.”
Một giáo viên nhíu mày: “Chẳng những tới quá mức đột ngột, cũng không ngại chủ động ra tay, ngay cả đi, đi cũng hoảng loạn, không giống những gì xưa nay hắn làm.”
“Chính xác là có chút khác thường.” Một người khác sờ cằm.
“Ta thấy hẳn là chột dạ.”
Người giáo viên gọi Văn Hành Thiên là Thập Tam ca kia hừ một tiếng, chém đỉnh chặt sắt nói: “Nhất định học sinh của lớp hắn trộm hổ con, tên này mới tới chùi mông, ông đây còn không hiểu hắn sao...”
“Chính xác! Chắc chắn chuyện này chính là như vậy!”
“Đi xem một chút! Đi xem một chút!”
“Đi
Các thầy giáo thương lượng đơn giản một chút, ngay sau đó đồng loạt gào thét, đuổi theo về phía xa.
Tả Tiểu Đa lúc này đã vọt trở về nhanh như gió lớn tên lửa.
Ước chừng chín con hổ con kia, tất cả đều được hắn thuận lợi mang ra; tất cả đều trắng như tuyết, nhìn rất đáng yêu.
Kích thước của hổ con cũng chẳng khác mấy con mèo nhỏ là mấy, cả người trên dưới đều là lông trắng vô cùng mềm mại, ôm vào trong ngực, tựa như ôm một rừng bông dệt vải, cảm giác thật tuyệ
Những con hổ con này, được giá lắm đây! Tiền!