KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Mắt thấy thanh niên mặc quân trang sát khí dày đặc, thế tiến công càng ngày càng thấy hung hãn, Tả Tiểu Đa vừa đánh vừa lui, tận lực trốn tránh, hơn nữa trong lòng đã dần dần hiểu ra đầu mối.

Biểu ngữ khẩu hiệu đầy trên đường lớn này, đến rất kì quái, điện thoại của vị chủ nhiệm bị mình bắt được buộc, vẫn luôn bị mình và Lý Thành Long nghe lén, nhưng trước sau không thu được tin tức gì.

Trên thực tế, đau chỉ là chủ nhiệm đó, thông tin của toàn bộ khu này, còn có ngày thường của khu chung cư này, mình luôn theo dõi, mong có thể lấy được chút tin tức có ích, chỉ là trước sau vẫn không có thu hoạch gì mà thôi.

Trong thời gian này, Tả Tiểu Đa hoàn toàn không phát hiện bất kì khác thường nào, cũng không có người lạ ngoại lai gì đó đến.

Vậy thì chỉ có thể trong thời gian ngắn này, chính là từ khi mình rời khỏi trường học, đi mua thức ăn, sau đó đến nhà của bà Thạch, có người lợi dụng cơ hội bố cục, mà mục tiêu đối phó, quả thật chính là mình!

Nhưng, nếu biểu ngữ như vậy, còn có thuê nhân cong, vao thời gian thích hợp gây ra rắc rối, trong thời gian nửa tiếng ngắn ngủi như vậy, người bình thường, thực lực bình thường chắc chắn không hoàn thành được.

Nhất là người mặc quân trang này đến càng kì hoặc hơn nữa.

Thông qua thời gian tiếp xúc dài như vậy, Tả Tiểu Đa rất hiểu, bà Thạch không cho phép học sinh trước đây đến dò xét ngày trước cửa nhà mình, càng đừng nói đến đại khai sát giới.

Vừa nãy hắn ... chính là đột nhiên từ trong hẻm đi ra, điều này càng không đúng.

Còn nữa, với thực lực tu vi của hắn, cùng với vị trí khoảng cách của ba thanh niên ngã ra, chứng minh người này là cao thủ ngang cấp, nhưng ... nếu khoảng cách xa một chút nữa, hắn không làm được --- cho nên vốn dĩ hắn không phải từ cửa nhà bà Thạch đi ra.

Khoảng cách đầu hẻm với cừa nhà bà Thạch, hơn bảy mươi mét.

Ba người bình thường gánh phân vào hẻm ba giây, nhiều nhất chỉ có thể đi hai ba mét, tiếp sau đó bị đánh bay ... người này, xa nhất cũng chỉ là khoảng cách năm sau mét đến bảy tám mét bắt đầu ra tay, mới có thể tạo ra hiệu quả này!

Nói cách khác, chính là vị trí hắn ra tay, là cách vị trí cửa nhà bà Thạch ít nhất còn năm mươi mét.

Cho nên tổng hợp đầu mối lại, những người này đúng là nhằm đến ta, mục đích thật sự của bọn họ, chính là ta, chỉ có ta!

Đây .... đây là một trận phục kích đặt bẫy có tâm!

Lập tức Tả Tiểu Đa nghĩ tới khí tức tai ách trên người mình, lập tức hoàn toàn hiểu rõ.

"Xem ra luôn có người nhìn chẳm chằm ta. đoạn thời gian này của Tiềm Long bình yên, không phải các đối thủ không muốn làm việc, mà là vì ta bị lộ rồi."

"Bọn họ căn cứ vào chuyện trước đây, đưa ra một kết luận, nếu không loại trừ ta, lúc làm chuyện lần nữa, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ta dùng tướng thuật vạch trần, rồi xoay chuyển tình thế!"

"Cho nên mục tiêu đầu tiên bây giờ rơi vào người ta, bọn họ luôn theo dõi hành tung của ta, chỉ là trước đó không có thời cơ phù hợp."

"Thậm chí đến bà Thạch cũng không phải cơ hội ra tay tuyệt vời, cần mạo hiểm nguy cơ bị bà Thạch giết ngược lại .... "

"Nhưng, quỹ đạo ngày thường của ta quá đơn giản, gần như không có cơ hội ra tay, cũng chỉ có đến chỗ bà Thạch lần này, mới có chút thời gian trống có thể ra tay!'

“Mà hôm nay trừ trường học về đã vội vã đến chỗ mua thức ăn, bọn họ đã biết ta muốn làm gì, cho nên đưa ra bố trí trước, sắp xếp người đến trước quét biểu ngữ, lúc ta đến thuê ba người thanh niên bình thường đi gánh phân ... sau đó bọn họ xông ra giết người vì nghĩa, vừa hay đụng phải ta ... "

"Xem ta như người bình thường tàn sát trung lương, cùng lúc giết chết, thuận lý thành chương, cho dù có người truy cứu, cũng chẳng qua là giết lầm mà thôi .... bọn họ đi rồi, thậm chí đá chìm biển ... "

"Cạm bẫy này, hóa ra là như vậy! Thật tâm cơ, thật ác độc!"

“Mà những biểu ngữ gì đó, bà Thạch thấy nhiều rồi, sớm đã mắt điếc tai ngơ, linh cảm cũng vì vậy mà hơi bế tắc, còn chuyện tranh đấu bên ngoài, bà Thạch nghe được ít nhiều, nghe được cũng sẽ không quan tâm ... thậm chí sẽ lầm tưởng những người này trút giận lên nàng ... cho nên bọn họ giết ta ở đây, đủ chỗ trống để xoay xở."

Tả Tiểu Đa thông minh tuyệt đỉnh, lại có tướng thuật giúp đỡ, chỉ trong chớp mắt, đã nghĩ thông toàn bộ.

Đối diện với thanh niên mặc quân trang này, thực lực thực sự đã đạt cấp độ Anh Biến, từng chưởng đánh đến nổ vang không gian.

Nhưng Tả Tiểu Đa toàn lực né tránh, di chuyển sát bên giới sống chết, lại bảo vệ sức lực cuối cùng không mất.

Lúc này, xung quanh lại có vài người nam mặc quân trang từ trên không rơi xuống, một người làm bộ làm tịch hỏi: "Làm sao vậy?"

Nam nhân mặc quân trang đó lớn tiếng nói: "Hỏi cai gì, trước tiên giết tên quan liêu này rồi hãy nói!”

"Được!"

Bốn nam nhân mặc quân trang đồng thời ra tay.

Âm

Tả Tiểu Đa bị đánh đến bay lên trời, đập lên bức tường có viết biểu ngữ, thuận tay bôi một cái.

Lập tức hai tay dính màu đỏ, mùi sơn bay vào mũi xông lên não.

Quả nhiên là vừa mới quét không lâu, còn chưa khô!

Đúng như dự đoán!

Ầm một tiếng, Tả Tiểu Đa trực tiếp đập lên bên tường khác, năm người nam mặc quân trang không chần chừ chếnh mảng, giống như giết thần đuổi theo sau, thế giết càng nhiều!


Nhưng ... bọn họ có thể!

Ấm ầm ....

Tả Tiểu Đa lần nữa bị đánh đến ngã đổ nửa ngôi nhà, trong khói bụi mù mịt, từ một bên khác lăn bò xông ra, mặc dù cử chỉ lúng tung, nhưng tốc độ trốn tránh vẫn rất nhanh!

Năm người còn càng không kiêng dè hơn Tả Tiểu Đa, không ngừng đuổi đánh trên không, không ngừng đánh đến phòng ốc sụp đổ, có mấy chưởng, càng ẩn giấu thế bức bách, nếu Tả Tiểu Đa hơi quan tâm đến người dân xung quanh, sẽ lập tức rơi vào bốn phía vây giết ...

Bình luận

Truyện đang đọc