KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Sự giàu có của Tả Tiểu Đa cũng đã tới một mức độ nhất định: “Niệm Niệm mèo, lại đây lĩnh tiền lương đi!"

“Ha hả...”

Tả Tiểu Niệm dễ dàng tóm Tả Tiểu Đa, đè hắn xuống ghế sô pha, bẻ hai tay ra sau, dùng đầu gối đè lên lưng hẳn, trực tiếp áp chế không cho nhúc nhích, sau đó từ từ cầm lấy thẻ của Tả Tiểu Đa.

“Mật khẩu là gì?" Tả Tiểu Niệm hỏi

“Ngươi đừng hòng..” Tả Tiểu Đa thà chết cũng không chịu khuất phục.

“Nhanh giao mật khẩu ra đây, từ nay về sau ta sẽ. quản lý giúp ngươi!"

“Ngươi đừng hòng!"

“Ngươi có giao không?"

“Không giao”

Lần này, Tả Tiểu Đa tỏ ra kiên cường chưa từng có, mặc cho Tả Tiểu Niệm nghiêm hình tra tấn, c**ng bức hay là dụ dỗ, trước sau vẫn kiên trinh bất khuất.

“Muốn mạng của ta thì dễ dàng!”

“Muốn tiền của ta, chắc chẩn không được!"

Liên quan đến chủ quyền cả đời, Tả Tiểu Đa há có thế nhượng bộ

Tả Tiểu Niệm cứ đánh, còn Tả Tiểu Đa cứ kêu gào.

Ngô Vũ Đình thở dài, cảm thấy đứa con gái này thật là ngốc, muốn Tiểu Đa giao ra mật khẩu, vậy mà còn đánh hắn?


Như này cũng quá thiếu kinh nghiệm sống rồi quả thật là kéo EQ xuống thấp quá!

“Niệm Niệm, nếu Tiểu Đa không giao, vậy thì bỏ đi. Ngươi làm như vậy quả thật là không đúng”

Ngô Vũ Đình nói một cách ẩn ý, một câu hai nghĩa.

Tả Tiểu Niệm nghe vậy, lập tức đảo mắt nghĩ kế và thả Tả Tiểu Đa ra, trầm giọng hỏi: “Hỏi một câu cuối cùng, rốt cuộc ngươi có đưa không?”

“Không đưa!"

Tả Tiểu Đa nổi giận đùng đùng, dậm chân, giọng điệu chắc như đỉnh đóng cột, khí thế ngất trời, không thể thương lượng được.

“Không đưa thì thôi”

Tả Tiểu Niệm cô đơn nói, rồi thản nhiên nói tiếp: “Bản thân ta cũng có tiền, cần ngươi phát lương gì chứ..."

Dứt lời thì trở về ăn cơm.

Tả Tiểu Đa nguôi giận, cũng trở về ăn cơm.

Tả Tiểu Niệm bên này mới ăn được hai miếng, đột nhiên hai mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi.

Tả Tiểu Đa nhìn thấy thì hoảng sợ không thôi, nhất thời tim đập mạnh, chỉ còn lại nỗi đau trong lòng.

Tả Tiểu Niệm ăn thêm hai miếng, hai mắt lại đỏ hoe hơn trước, nước mắt lại ào ào tuôn rơi.

Làm sao mà Tả Tiểu Đa còn ngồi được, vội vàng. lại gần hỏi nhỏ: “Ngươi làm sao vậy?”

Tả Tiểu Niệm hoàn toàn phớt lờ hẳn, quay lưng, ngoảnh đầu, đột nhiên che mặt khóc thút thít.

“Sao lại... khóc?”

Tả Tiểu Đa lo lắng: “Có chuyện gì thế?”

Tả Tiểu Niệm cứ phớt lờ hẳn, càng khóc càng dữ, nước mắt càng ngày càng nhiều.

Tả Tiểu Đa nói thử: "Thật ra, mật khẩu của ta cũng không phải là không thế cho ngươi, nếu ngươi đã muốn tới như vậy...”

Thầm nghĩ trong lòng, nếu là lừa lấy mật khẩu của ta, ta chắc chẵn vẫn chỉ có một câu 'không cho'.

Tả Tiểu Niệm vẫn cứ khóc, hoàn toàn phớt lờ hắn, ngay cả mật khẩu gì đó cũng không hỏi một lời, cuối cùng còn buông đũa, không ăn nữa, sau một hồi lâu, đứng dậy với vẻ cô đơn, lặng lẽ đi về phòng của mình.

Tả Tiểu Đa ngạc nhiên: "Ngươi không ăn cơm nữa à?"

Tả Tiểu Niệm làm như không nghe thấy, đi vào trong phòng, đóng cửa cái sầm.

Tả Tiểu Đa đứng ngồi không yên, đại khái mới ăn được lửng dạ, nhưng chẳng hiểu sao không muốn ăn nữa, lo lắng hỏi: “Cha, mẹ, các ngươi xem, đây là làm sao?”

Tả Trường Lộ liếc nhìn hẳn, nhưng cũng không nói gì.

Ngô Vũ Đình thở dài một tiếng, nói: “Tên nhóc này, chuyện ngươi làm hôm nay đã đi quá xa rồi, thân thế của chị Niệm Niệm ngươi rất đáng thương... Ngươi lại đưa tiền cho chúng ta một cách trắng trợn như thế, nói phát tiền lương gì đó, chắc chắn là đã gợi lại chuyện buồn... Haizzz, đứa nhỏ tội nghiệp."


Tả Tiểu Đa đột nhiên cảm thấy nhói đau trong tim. Đúng vậy, Niệm Niệm mèo thật đáng thương,

Tả Tiểu Đa ngồi ở đầu bàn ăn, hẳn không nuốt nổi nữa rồi, suy nghĩ với vẻ mặt thất thường, nói: "Không được, ta phải đi xem xem”

Đi tới cửa phòng Tả Tiểu Niệm, nhẹ nhàng gõ cửa: “Chị Niệm Niệm, mở cửa ra”

Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ nhìn nhau, mặt của Tả Trường Lộ lộ vẻ bất đắc dĩ.

Bên trong, Tả Tiểu Niệm không mở cửa, Tả Tiểu Đa cầu xin bằng mọi cách, nhưng Tả Tiểu Niệm nhất quyết không mở; Tả Tiểu Đa bắt đầu cưỡng chế phá cửa, Tả Tiểu Niệm liều mạng chặn cửa, vừa chặn vừa khóc nức nở, nói: "Ta không cho ngươi vào!”

Lúc này Tả Tiểu Đa đã sốt ruột đến độ toát mồ hôi đầy đầu: “Ngươi cho ta vào đi, ta sẽ nói mật khẩu cho ngươi biết”

“Ai thèm mật khẩu của ngươi!”

Bên trong, Tả Tiểu Niệm tức giận nói: “Ta cũng có thế tự kiếm tiền, chẳng lẽ là ta kiếm được ít hơn ngươi sao, ngươi đã ăn uống của ta nhiều năm như vậy, ta còn để ý chút tiền kia của ngươi?!"

Nói xong, khóc lóc càng thảm thiết càng dữ dội hơn.

Tả Tiểu Đa đột nhiên cảm thấy áy náy, cảm thấy tội lỗi, cảm thấy mình thật đáng trách.

Đúng vậy, không phải Niệm Niệm mèo đã lén cho mình tiền tiêu xài nhiều năm như vậy sao?

Haizzz..

“Ngươi không cần ta cũng muốn đưa cho ngươi!”

Tả Tiểu Đa hét lên.

“Không cần!"

“Cầu xin ngươi... Ngươi cần mật khẩu của ta đi mà.." Tả Tiểu Đa cầu xin hơn mười mấy lần.

Cánh cửa lặng lẽ được mở ra.

Tả Tiểu Niệm nhìn hắn với hai mắt đỏ hoe, đôi mắt hơi sưng lên vì khóc.

Tả Tiểu Đa vội vàng đưa thẻ ngân hàng của mình: "Chị Niệm Niệm, đừng khóc nữa, cho ngươi cho ngươi... Tuy rằng ngươi không có... À à, ngươi vẫn còn có ta, có cha mẹ chúng ta... Mật khẩu là không không chín không không hai... Là ngày sinh của ngươi... Khà khà..”


“Ta không cần!"

“Ta không cần!"

“Không cần không được!”

“Ta không cần!"

“Ta cầu xin ngươi, ngươi cần đi mà”

“Hừ... Ta vẫn không cần...”

“Hu... hu hu... Chị Niệm Niệm nhận lấy đi, đi mà đi mà.

Tả Tiểu Đa tới găn, mặt dày, dùng tất cả khả năng nịnh hót của mình: "Nha? Nha?”

Tả Tiểu Niệm đang khóc cũng phải bật cười: “Cái nết kìa!”

“Hì hì..”

“Thẻ ngươi cứ cầm lấy đi...”

Tả Tiểu Niệm cắn môi nói: “Ta thật sự không phải là muốn đòi... Của ngươi, ta biết mật khẩu là được rồi”

“Aizza... Được tồi được rồi, hì hi... Quay lại ăn thêm chút đi?”

“Ờ..."

Tả Tiểu Đa lôi lôi kéo kéo Tả Tiểu Niệm, hết sức cẩn thận kéo Tiểu Niệm tới bên bàn ăn, cẩn thận cầm đũa lên lau sạch sẽ, rồi mới đặt tới chỗ Tiểu Niệm, lại múc một bát canh để bên cạnh, tiếp đến gắp thức ăn cho Tiểu Niệm hết lần này đến lần khác, phục vụ vô củng ân cần, xem như bên cạnh không có người: “Chị Niệm Niệm, ngươi ăn cái này... Ngươi ăn cái này...”


Bình luận

Truyện đang đọc