KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Vừa nấy nói một tràng lý luận như thế, trong lòng đang nói, món hời từ trên trời rơi xuống đều là của ngươi, ông đây không bỏ ra chút sức nào, lấy gì chia lợi nhuận?

Nhưng đồ đã vào túi Tả Tiểu Đa mà muốn lấy ra chia lại.. Lý Thành Long cảm thấy, dù Lý Trường Minh năng lực khống chế mộng cảnh, cũng không dám mơ kiểu đó.

Sau đó, Lý Thành Long chuyển sang bắt đầu chú ý đến thiên thạch rơi xuống và khả năng linh dược tồn tại trong phạm vi tầm nhìn.

Không thể không nói, một khi bản lĩnh kiến thức sâu rộng của Lý Thành Long mở khóa, thì thu hoạch chỉ có thể nhiều hơn Tả Tiểu Đa.

Hai người tranh cãi suốt quãng đường đi về trước, không ai nhường ai

“Thứ ta phát hiện, mắc gì ngươi lại đồi một nửa, ngươi có bỏ ra chút sức nào sao, lại muốn không làm mà hưởng, ta đánh mập luôn bây giờ!”

“Tình cảm anh em tốt, gặp mặt chia phân nửa, về tình vẽ lý, hết sức phủ hợp!"

“Vậy sao không thấy ngươi chia ta một nửa Tỉnh Hồn Ngọc ngươi mới thu hoạch?”

“Tình cảm anh em tốt đẹp, sao lại tranh của người ta, với lại viên kia hoàn chỉnh như thế, cắt ra quá đáng tiếc.”

“Ngươi có thể cho ta cả viên mà!”

“Nhẫn không gian của ngươi có chỗ trống lớn vậy sao? Những thứ khác bên trong ngươi đều không căn sao?"

"...Không có, vậy tiền ngươi bán chia ta một nửa”

“Tình cảm anh em tốt đẹp, đừng nhắc tiền bạc, tổn hại tình cảm.”

"......"

Đi một mạch ba trăm dặm, Lý Thành Long nói sao cũng bị lý lẽ của ai đó làm tức muốn sùi bọt mép!

Lúc phát hiện Tinh Tham Miêu lần nữa, cuối cùng Lý Thành Long không đốp chát nữa: "Thu hoạch mới phát hiện, ngươi trả tiền, phải trả tiền!”

“Cái này có gì đâu chứ? Phù Phù, tình cảm chúng ta như vậy, ngươi lại nhắc tiền bạc với ta, không biết nhắc đến tiền bạc với anh em thân thiết làm tổn hại tình cảm sao? Hành động này của ngươi chính là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!”

“Phải đưa tiền, nếu không khỏi thương lượng!"

“Má, cái tên nhỏ mọn này, thu hoạch lần này sẽ trừ khoản nợ tiền mua nhẫn của ngươi, được chưa?” Tả Tiểu Đa bất đắc dĩ nói.

Lý Thành Long nghe xong, đề nghị này vẫn có thể chấp nhận được, cười tươi đồng ý: “Ok!”

Phần lớn Tinh Tham Miêu có giá trị cả triệu được thu vào nhẫn không gian của Tả Tiểu Đa.

“Được rồi, số Tinh Tham Miêu này trừ đi..”

Tả Tiểu Đa thẳng thắn nói: “Một phần mười nghìn khoản nợ của ngươi, tình cảm anh em tốt như vậy, ngươi đừng khách sáo với ta.”

“Một phần mười nghìn?"

Mắt Lý Thành Long thiếu điều rớt ra ngoài: “Giá thị trường mấy Tinh Tham Miêu này ít lắm cũng trên một triệu.. lại chỉ trừ có một phần mười nghìn? Chiếc nhẫn này của ngươi có giá cất cổ như vậy á?”

Tả Tiểu Đa không vui nói: "Nhìn vẻ tính toán chỉ li của ngươi kìa, chẳng lẽ còn muốn mặc cả? Uổng công ta dẫn ngươi tu luyện, nếu không phải chúng ta tu luyện cùng nhau trong khoảng thời gian dài, ngươi nghĩ ngươi có thể có thực lực tu vi như bây giờ sao, phải nhìn về phía trước, biết không...”

“Nhìn vẽ trước, không cần nhìn tiền à?”

Tả Tiểu Đa dùng lời thành khẩn dạy dỗ: "Phù Phù, làm người phải rộng lượng, nhất là phải hào phóng, phải nghĩa khí với bạn bè. Sau này, đừng bao giờ tính toán chỉ li như vậy, không thoải mái, có lợi chút nào”

Lý Thành Long hoàn toàn ngớ ra.

“Ta phục ngươi rồi” Lý Thành Long trợn trắng mất: “Nếu không phải có chuẩn bị từ sớm, đã trở mặt với ngươi từ lâu.”

“Nếu trong lòng không thoải mái, ngươi có thể bắt đầu đánh ta, tùy tiện thăm hỏi.”

Tả Tiểu Đa cười híp mắt: “Giữa bạn bè với nhau chính là phải trút giận với nhau, làm vui lòng nhau.”

“Nếu ta có thể đánh hơn ngươi, còn cần ngươi phải nói...”

Lý Thành Long thở dài, đã dự cảm được những ngày thám thương của mình ngày tháng sau này, nhưng nghĩ lại, cảm thấy lời Tả Tiểu Đa rất có lý, chỉ nói hắn tiến hành Viêm Dương Thần Công, dẫn mình tu luyện một mạch, quả thật khác một trời một vực mình tu luyện một mình, hình như... hình như mình thật sự nợ hắn không ít."

Hơ, cách nghĩ này của mình không đúng, sao ta lại thôi miên chính mình...


“Nhanh qua đoạn đường này, tối nay nghỉ ngơi trên con đường lớn phía trước.”


Tả Tiểu Đa đề nghị.

"Ừ."

Lý Thành Long đã mệt bã người nãy giờ, vốn trên người hẳn mang phụ trọng hơn bốn nghìn cân, trong khoảng thời gian này đã tập mãi thành quen, nhưng chuyến này, Tả Tiểu Đa lại thêm cho hắn hai cái nữa, mỗi cái hai nghìn năm trăm cân, tổng cộng năm nghìn cân.

Nói cách khác, bây giờ trên người Lý Thành Long vác nặng gần mười nghìn cân.

Tuy không bằng Tả Tiểu Đa mang gần năm mươi nghìn cân, nhưng đã đến cực hạn của Lý Thành Long rồi.

Cộng thêm cả đoạn đường phải luôn đề phòng. thiên thạch trên trời rơi xuống, lại phải tỏa ra sức mạnh thần thức tìm thu thập thiên tài địa bảo, dù là thể lực, tâm lực hay tỉnh thần đều đã đạt đến cực hạn, nghe nói sắp có thể nghỉ ngơi, Lý Thành Long thấy tỉnh thần hăng hái hẳn.

Đường phía trước lại là hai trăm dặm, trăng lên giữa trời.

Cuối cùng Tả lão đại khai ân, tuyên bố có thể nghỉ ngơi, hai người lập tức đi về phía có ánh trăng sáng như dòng nước.

Nhưng chưa kịp đến gần, đã nghe thấy tiếng kêu cứu truyền đến từ đầu kia.

“Cứu!"

"???"

Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long nhìn nhau, vận khí này thật sự không có chỗ nói, mới muốn nghỉ ngơi là gặp chuyện, không biết hai anh đã mệt mỏi cả ngày rồi à?

“Xen vào không?” Lý Thành Long nhìn Tả Tiểu Đa.

“Xen vào hay không cũng phải qua đó nhìn thử trước đã, phân tích tình huống cụ thể rồi mới giải quyết.”

Tả Tiểu Đa nói như lẽ đương nhiên: "Đúng rồi Phù Phù, ngươi thích đọc sách, thế có đọc tiểu thuyết không?”

"Ta đọc một quyến tiểu thuyết, hay nói đúng hơn là dã sử!"

Lý Thành Long bị tính tư duy nhảy của Tả Tiểu Đa làm mơ hồ, tùy tiện trả lời: “Ý gì?”

“Haizz, sao ngươi không giác ngộ như vậy, thật sự không nhạy bén chút nào, ta nói chuyện với ngươi mệt ghê.”

Tả Tiểu Đa vừa tăng tốc đi đến bên kia, nói “Ngươi phải nhớ, nhân vật chính của một cuốn truyện, dù đi đến đâu đều gặp chuyện, người gặp chuyện nhiều nhất vốn chính là chân mệnh thiên tử, cũng chính là nhân vật trung tâm cả cuốn truyện, ví dụ như ta. Ví dụ hòn đá kia rơi kế bên ta, hơn nữa đi chưa bao xa lại có ngươi kêu cứu, hiểu không?”

Tả Tiểu Đa dương dương đắc ý: “Đây gọi là đãi ngộ của nhân vật chính, hiểu không dế nhũi!”

“Hơ..."

Lý Thành Long bĩu môi: “Nói cứ như ta chưa từng gặp vậy.”

“Cái đó không giống.”

Tả Tiểu Đa nói:"Làm nhân vật chính tiêu chuẩn, bên cạnh luôn có một tùy tùng, loại nhân vật có biệt danh, vốn liên quan đến béo... dù không béo cũng phải đánh cho phù lên trông rất béo, đây mới là đãi ngộ của nhân vật chính!"

Bình luận

Truyện đang đọc