KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Khả năng duy nhất là khi Tả Tiểu Đa chiến đấu đã tìm cơ hội để hành động, khi có cơ hội hợp lý nhất, vị trí thích hợp nhất, mánh khoé vô cùng cao siêu tuyệt vời phát động những ám khí đấy mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.

Mà đến tận bây giờ Đường Thiên Thủ vẫn chưa tìm ra ... Rốt cuộc hắn phát động kiểu gì vậy?

Không nghi ngờ gì, đấy chắc chắn là điểm chính yếu.

Cơ hội hợp lý nhất, vị trí thích hợp nhất, những thứ đấy đều không khó để đẩy lùi, duy nhất chỉ có mánh khóe để phát động hành động đó đến nay vẫn chưa nghĩ ra, thật sự là kỹ thuật điêu luyện, vô cùng kỳ diệu!

Cuộc sống ở Cao Võ Tiềm Long giản đơn, bình thường, hoàn thành từng bước là được, dường như tất cả mọi thứ đều đã đi vào nề nếp.

Tả Tiểu Đa đi học, xem tướng, tan học, vào phòng trọng lực, vào Diệt Không Tháp luyện chùy ... Ngủ, cứ lặp đi lặp lại, tuần hoàn qua lại.

Đơn điệu nhưng đầy đủ!

Mỗi buổi chiều sau khi tan học, hai thiếu niên đều sẽ quấn lấy bà Thạch nghe kể chuyện trên bãi cỏ; Nghe đến say sưa thích thú.

Lúc đầu bà Thạch không muốn kể, nhưng Tả Tiểu Đa cứ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Bà Thạch, ngươi cứ kể cho bọn ta nghe đi, sau này bọn ta cũng phải gia nhập giang hồ, đến chiến trường mà ... Mỗi một câu nói của ngươi đều là kinh nghiệm, biết đâu câu nói đó có thể giúp bọn ta giữ được một mạng ... He he ... "

Bà Thạch không biết làm sao, chỉ có thể vờ như không có nhẫn nại thỉnh thoảng kể vài câu chuyện.

Lúc đầu chỉ có hai người nghe, sau này Hạng Xung cùng Hạng Băng cũng chạy đến nghe cùng, sau đó nữa thì Chân Phiêu Phiêu, Vũ Yên Nhi, Mạnh Trường Quân, Hách Hán, ... Cũng chạy đến nghe chung.

Mỗi ngày sau khi tan học thì bên đây thật sự giống như lại bắt đầu vào học, muời may thiếu nien thieu nữ giống nhu chim con gao khoc đoi an, cai miệng nhỏ màu vàng nhạt vươn lên trong tổ đợi chim mẹ cho ăn.

Bà Thạch vô cùng bất lực đối với chuyện đó.

Ta là ... Xem như lại trở lại bục giảng hả?

Lại bắt đầu ... Làm giáo viên rồi sao?

Nhưng đối với sự thay đổi đột ngột này ... Hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào như vậy nên không hề có chuẩn bị.

Chuyện quan trọng nhất ... Rõ ràng ta không muốn.


Mà trên miệng thì bà Thạch nói là không muốn nhưng rõ ràng vẫn cảm nhận được tinh thần của bản thân đang xảy ra thay đổi, nội tâm của bản thân vẫn có khát vọng truyền tất cả học thức của mình cho đám trẻ, làm phong phú thêm kiến thức của bọn hắn ...

Dùng kinh nghiệm của bản thân bồi dưỡng bọn hắn từng chút một, đào tạo bọn hắn thành tài, giảm bớt nguy cơ sinh tử cho bọn hắn, nâng cao thực lực cho bọn hắn.

Sau này trên giang hồ, trên chiến trường ... Đám trẻ mà ta từng dạy qua sẽ không thua kém bất cứ ai!

Rất nhiều ngày sau đó nàng mới phát hiện, bản thân đã bắt đầu chú trọng cách ăn mặc của mình, làm một giáo viên, làm tấm gương sáng cho người khác thì không thể lôi thôi lếch thếch; Sạch sẽ, thoải mái, chỉnh tề mới là biểu hiện mà một giáo viên nên có.

Thậm chí mỗi buổi tối sau khi kể chuyện xong thì bà Thạch đều suy nghĩ xem ngày mai sẽ kể gì? Với nền tảng của đám trẻ này thì cần phải tăng cường phương diện nào đây? Như vậy có cần phải chuẩn bị bài giảng, phải làm giáo án không?

Sau đó đã thật sự chuẩn bị bài giảng, tất cả đều không nén nổi tình cảm như vậy, tự nhiên mà vậy.

“Ta không phải làm giáo viên, ta chỉ là một nhân viên không nghề nghiệp, mở một lớp phụ đạo mà thôi, muốn đến thì đến, không cưỡng cầu." Bà Thạch tự mình an ủi bản thân, hy vọng có thể cách rời bản thân và nghề nghiệp giáo viên khiến nàng căm ghét kia ra.

"Ta không cầu đền đáp, không mong học trò khắp nơi, chỉ mong tương lai của đám trẻ ... Trên chiến trường có thể bảo vệ bản thân tốt một chút, sống lâu hơn một chút.”

“Chỉ vì người đẹp như ta không muốn đi tảo mộ cho học sinh của mình."

Cuộc sống của Tả Tiểu Đa ở Cao Võ cứ bước từng bước về phía trước một cách bình thường yên ổn chăm chỉ như vậy; Tất cả sự việc trong Cao Võ Tiềm Long cũng đều tiến triển dần dần từng bước một cách bình thường yên ổn như thế.

Như thể tất cả các toan tính bẩn thỉu đã phát sinh, âm mưu quỷ kế, toàn bộ đều đột nhiên không xảy ra nữa, không thấy bóng dáng.

Toàn bộ thế giới đều yên bình trở lại, ngoại trừ tiếng la hét chiến đấu cắt gọt mài giũa của đám học sinh ở Cao Võ ra thì khắp nơi đều là vẻ yên bình.

Thượng Kinh.

Bạch Vân Tử Lô.

Đây là nơi sống của một nhân vật huyền thoại.

Bạch Vân Đình; Vọng Khí đại sư nổi tiếng của Viêm Võ Đế Quốc; Truyền thuyết có liên quan đến hắn đã trở thành huyền thoại từ lâu, được rất rất nhiều nguời say sưa nói đến.

Ở phương diện phong thủy gia trạch, Bạch Vân Đình được gọi là đệ nhất thiên hạ, đương thời chỉ có duy nhất một người.

"Đông Phương luận chiến, Bạch Vân xem nhà."

Đấy là Bạch Vân Đình tự mình nói, hai câu nói rất tự phụ.

Hàm ý trong đó rất rõ ràng, trên phương diện phong thủy gia đình thì cho dù là Đông Phương đại soái dùng Vọng Khí thuật để nổi tiếng thế giới uy chấn thiên hạ cũng không bằng bản thân!


Cứ như vậy cho đen hiện tại, thế lực vẫn luôn mở rộng, có thừa không thiếu.

Lần thứ hai hành động là vào cùng năm đó, khiến cho Khổng gia vốn đã gần thời suy bại chuyển mình vùng dậy; Liên tục xuất hiện văn hào chiến tướng trong gia tộc, danh tiếng quay lại đỉnh cao, đến nay vẫn như vậy.

Lần thứ ba hành động là Cô gia, Cô gia có kẻ thù mạnh mẽ khắp nơi vào năm đó, ở trong tình trạng lung lay sắp đổ, hoặc là bị tiêu diệt vào mai kia, hoặc là bị kẻ thù chia cắt sạch sẽ.

Bạch Vân Đình chỉ sắp xếp một chút, chỉ điểm vài câu, Cô gia không màng nguy hiểm đã rời khỏi hoàn cảnh khó khăn chỉ trong thời gian hai năm sau đó, cũng khôi phục lại địa vị gia tộc bậc nhất, thậm chí còn vượt hẳn lúc ban đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc