KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

“Chúng ta dù làm cái gì với xu hướng dư luận trên mạng cũng không thể tranh luận được cái gì với bọn chúng, cho dù có một ngày nỗi oan được rửa sạch cũng không nhất định đủ để thay đổi xu hướng dư luận... Nhưng mà nếu có cơ hội dùng cái cớ khác trực tiếp đánh bọn họ một trận lại dễ như trở bàn tay... Chuyện này. đúng là phải nghiên cứu thật kỹ để áp dụng mới được...”

Hiệu trưởng Diệp cảm thấy trước mặt mình dường như xuất hiện một... con đường không giống người thường.

Diệp Trường Thanh và Tả Tiểu Đa một trước một sau bước vào khuôn viên trường học, vừa mới đi vào đã lập tức cảm giác được không khí rất không bình thường.

'Trên không trung khói bụi chưa tan, giữa trời cao dường như có người đang đánh nhau.

Tiếng quát lớn, tiếng nổ ầm vang vẫn mơ hồ truyền xuống không ngừng từ không trung.

Tâm niệm của Diệp Trường Thanh thay đổi thật nhanh, sắc mặt đột nhiên biến đổi, quát to: “Dừng tay!”

Phóng vọt lên trời. Nhưng đã không kịp bởi vì trận chiến giữa trời cao đã phân ra thắng bại...

Một thân ảnh rơi xuống như sao băng, mạnh mẽ nện trên mặt đất, trực tiếp đập ra một cái hố sâu, người trong hố mình đầy máu tươi, mặt mũi bầm dập, dường như bị thương không nhẹ, nhưng người này vừa rơi xuống hố đã nhảy dựng lên, mắng điên cuồng: “Hạng Cuồng Nhân! Ta đã nói không phải là ta, sao ngươi còn ra tay mạnh như vậy hải”

Người chiến thắng vẫn còn ở không trung rõ ràng là ông cố của Hạng Băng, nguyên là Hiệu phó thứ nhất của Cao Võ Tiềm Long Hạng Cuồng Nhân vừa mới xuất quan!

Hình dáng lão này cao ngất tới hai mét tư, tóc hoa râm, trong tay cầm một cây Phương Thiên Họa Kích dài đến hơn ba mươi mét, phối hợp với thân hình vô cùng cường tráng khỏe mạnh giống như một ngọn núi cao lớn rộng rãi không thể lay động từ không trung chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Phương Thiên Họa Kích chỉa ra, Hạng Cuồng Nhân quát: “Không phải ngươi à? Vậy vì sao vị trí Hiệu phó thứ nhất của ta lại bị ngươi chiếm giữ? Bây giờ ông đây đã trở lại, ngươi lại có thể dám chiếm không buông? Không phải muốn chết thì là cái gì? Ông đây cũng chưa chết, còn phải nhìn ngươi ở vị trí của ta khoa tay múa chân à? Ngươi dám chiếm hầm cầu không đi, ông đây cũng dám giết ngươi?”


'Trên mặt đất đúng là Hiệu phó thứ nhất đương nhiệm - Hiệu phó Vệ, vẻ mặt căm uất phẫn nộ điên cuồng: “Ai chiếm hầm cầu của ngươi không đi hả, ông đây là nhận được lệnh điều động mới đến, ngươi nghĩ là ta tự muốn đến sao, ngươi cho là Cao Võ Tiềm Long bây giờ vẫn như năm đó sao? Nếu được lựa chọn ông đây cũng không thèm đến đâu!”

“Con mẹ nhà ngươi!”

Rõ ràng Hạng Cuồng Nhân đã bị đè nén lâu lắm rồi, đang muốn tìm chỗ trút lửa giận, giờ phút này làm sao có hứng thú nghe hắn giải bày cái gì, tức giận nói: “Bây giờ ông đây hoài nghi năm đó chính là ngươi tìm người ám toán lão tử, nếu không tại sao lại là ngươi thượng vị chứ? Biết cái gì là nguyên tắc được lợi không?”

“Ngươi chính là người được lợi!” Hạng Cuồng Nhân hét lớn một tiếng: “Cho dù ngươi ngụy biện như thế nào cũng không thoát được hiềm nghỉ!”

Hiệu phó Vệ chỉ cảm thấy vừa tủi thân vừa phẫn nộ, chuyện của Hạng Cuồng Nhân ngươi thì có quan hệ gì với ta hả?

Tại sao lại nổi giận với ông đây đầu tiên?

“Ta có hiềm nghi à?” Hiệu phó Vệ tức đến bật cười: “Ít nhất thì ngươi cũng đưa ra được bằng chứng cho sự hoài nghi của ngươi đi chứ?!”

Hạng Cuồng Nhân nhếch miệng, giống như là một con cọp to lớn mạnh mẽ mở ra cái miệng lớn đỏ tươi như máu, nói: “Ngươi nói chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, tại sao lại không phải là ngươi đưa ra chứng cứ hả?! Ngươi đưa ra chứng cứ chứng minh ngươi không có quan hệ với chuyện này đi! Mau lên chút!”

Thất khiếu Hiệu phó Vệ bốc khói: “Rốt cuộc ngươi có nói lý lẽ hay không hả?”

Hạng Cuồng Nhân đương nhiên nói: “Ngươi đoạt vị trí của ta, còn muốn ta nói lý lẽ với ngươi à? Nói đạo lý cái chó má áI”

Hiệu phó Vệ phẫn nộ điên cưồng: “Này là ta vốn không muốn cướp!” “Vậy chẳng lẽ còn có thể là ông đây tặng cho ngươi chắc?”


Hạng Cuồng Nhân khinh thường nói: “Ta và ngươi không có giao tình đến mức đó!”

Hiệu phó Vệ đã tức giận đến không nói nên lời.

“Bây giờ ông đây cho ngươi mấy lựa chọn, thứ nhất là từ chức cút đi! Thứ hai là thuận theo đi xuống vị trí ở dưới! Chính ngươi suy nghĩ mà lựa chọn đi!”

Hạng Cuồng Nhân dã man nói: “Ông đây làm Hiệu phó thứ nhất cả đời, hơn nữa cho tới bây giờ ông đây cũng chưa từ chức, càng là không bị cách chức, chẳng qua là bế quan chữa thương vài ngày, bây giờ quay lại nhìn thấy ông đây là thứ nhất lại biến thành thứ chín! Bà nội nó... ông đây nuốt không trôi cơn giận này, nhất định phải có một lời giải thích làm ông đây vừa lòng!”

“Nuốt không trôi cơn giận này thì ngươi có thể đi tìm hiệu trưởng, đi tìm Bộ Võ Giáo mài”

Hiệu phó Vệ chửi ầm lên: “Ngươi tìm ông đây làm cái gì, chuyện này không liên quan đến tai”

“Ta không có thời gian làm việc đó! Dù sao ở khu vực Tiềm Long này ta mới là Hiệu phó thứ nhất! Họ Vệ ngươi dùng thủ đoạn không vẻ vang chiếm vị trí của ông đây, ngươi nghĩ có thể đắc ý một đời sao? Hiện giờ ông đây đã trở lại, ngươi nghĩ cách để ông đây trở lại vị trí lúc đầu!”

“Không làm cho ông đây vừa lòng, ta gặp ngươi một lần thì bám theo một lần! Làm cho ngươi không thể đi làm! Không thể làm việc! Chỉ cần đi vào trường học ông đây liền bám theo ngươi! Lúc mở hội nghị ngươi có dám tranh chỗ ngồi của ông đây không!”

Ý đồ của Hạng Cuồng Nhân hoàn toàn không phân rõ phải trái, ý đồ càn quấy, lộ vẻ ngụy biện tà thuyết.

Nhưng là ngụy biện không hẳn không phải là đạo lý, theo lập trường của Hạng Cuồng Nhân mà nói thì ta vẫn là Hiệu phó thứ nhất, ta đã không từ chức, phía trường học cũng không có cách chức ta!

Ta chỉ là nghỉ bệnh một thời gian, tại sao lại biến thành xếp vị trí thứ chín? Vậy không được!

Phải cho ông đây đãi ngộ giống ban đầu, Hiệu phó thứ nhất, không như vậy thì không được!

Hiệu phó Vệ cho dù cảm thấy mình vô cùng oan uổng, nhưng mà việc này. cũng thật khó để giải thích được rõ ràng: “Ta cũng muốn xuống vị trí dưới, nhưng người phía dưới ai sẽ bằng lòng chứ?”

Hạng Cuồng Nhân hừ một tiếng, nói: “Đó là chuyện của ngươi!

Liên quan gì với ông đây hả?! Ông đây phải là Hiệu phó thứ nhất, các chuyện khác thì liên quan gì với ta chứ?”

Hiệu phó Vệ tức giận bụm ngực thở: “Ngươi ngươi ngươi... Lão thất phu họ Hạng! Ngươi chờ đó, ta không để yên cho ngươi đâu!”

Bình luận

Truyện đang đọc