Còn hai phần ba còn lại, tất cả đều thanh toán bằng Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, phút chốc đã vào tay hơn 130 nghìn viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm!
Tả Tiểu Đa rất hào phóng, vừa vung tay đã ném cho Phù Phù mười nghìn viên: “Hoa hồng của ngươi!”
Phù Phù nịnh bợ: “Cám ơn ông chủ, ông chủ thật hào phóng! Chúc ông chủ ngày ngày làm rể, đêm đêm động phòng, càng ngày càng cứng càng ngày càng...”
Tả Tiểu Đa thản nhiên nói: “Mượn ngươi, thì phải trả. Dù sao thì hoa hồng của ngươi sớm đã trả đủ rồi. Mười nghìn viên thượng phẩm này, là tính thêm cho. ngươi đó."
Lý Thành Long nghĩ rất thoáng: “Ta sao cũng được, ngươi cứ tính đi.” “Đây là hai thẻ VỊP tối cao.”
Trước khi rời đi, quản lý Thái yêu cầu giám đốc tặng hai tấm thẻ VIP làm bằng Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm: “Xin Tả thiếu và Lý thiếu nhận lấy. Có thẻ này có thể dùng bữa tại nhà hàng này bất cứ lúc nào, chỉ phí toàn bộ được tính chiết khấu 30%. Đây chính là ưu đãi cao nhất của chúng ta... Chút tấm lòng, không có gì đáng kể. Ông chủ nói hắn nhất định sẽ nhanh chóng đến Phong Hải, để mời Tả thiếu và Lý thiếu dùng bữa, đến lúc đó xin hai vị hãy nể mặt.”
“Được, khách sáo rồi, cám ơn ông chủ các ngươi.”
Tả Tiểu Đa có chút xúc động, vỗ vỗ vai quản lý Thá
ão Thái, quả là nhân tài.
Lý Thành Long hết sức đồng ý với câu nói đó.
Vị quản lý Thái này, thực sự là một thiên tài nơi làm việc, nhanh nhẹn tinh tế, cực kì khéo léo trong cách trò chuyện, mỗi câu nói đều khiến người khác cảm thấy thoải mái, cảm thấy được tôn trọng, đãi ngộ cao nhất nhưng lại không khiến
người khác cảm thấy xu nịnh.
Người giống như vậy, trong xã hội ngày nay thực sự không còn nhiều, ít nhất hai người họ lúc trước chưa từng gặp qua.
“Quá khen rồi."
Quản lý Thái cười rất vui vẻ: “Hy vọng rằng sau này có thể hợp tác nhiều hơn với Tả thiếu và Lý thiếu, hai vị đi cẩn thận. Khi nào có thời gian, hi vọng hai vị sẽ nể mặt, để Thái mỗ có cơ hội, kính hai vị thiên tài một chén rượu.”
Rời khỏi Thương Thiên Nhất Phẩm được một lúc.
Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long vẫn bàn tán về quản lý Thái này.
“Đối nhân xử thế như này, thật sự là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không chê vào. đâu được!”
Lý Thành Long khen ngợi: “Tu vi trông có vẻ như không cao lắm, nhưng suy nghĩ thì thực sự tốt, về mặt đối nhân xử thế có thể gọi là nhân tài siêu cấp, cái gọi
là chuyên gia thật sự không phải là tin đồn.”
“Đúng vậy, nếu sau này chúng ta muốn làm cá gì... có thể cân nhắc đào hắn qua chỗ mình.”
Tả Tiểu Đa lại nghĩ theo một cách khác. “Loại nhân tài này không dễ đào chứ nhỉ?” Lý Thành Long lắc đầu.
Tả Tiểu Đa: “Ha ha ha...”
Trước mặt, đột nhiên có người gọi: “Tả Tiểu Đa? Lý Thành Long?”
Hai người nhìn về phía tiếng gọi, chỉ nhìn thấy có hai người đang đi cạnh nhau trong đám đông, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Chính là hai anh em Cao Thành Tường và Cao Thành Vân, phía sau bọn họ còn có một thiếu nữ duyên dáng, khuôn mặt thanh tú, mặc trang phục màu đỏ, dưới ánh đèn neon nàng như một ngọn lửa diễm lệ chói mắt.
“TI
ật là trùng hợp!” Cao Thành Tường cười nói: “Hai người đang làm gì vậy?”
Tả Tiểu Đa cười: “Bọn ta chỉ đi loanh quanh, lần đầu đến đây, hiếm khi có thời gian rảnh, muốn thưởng thức một chút cố đô của bát triều trong truyền thuyết... Các ngươi là...?”