Tả Tiểu Đa trợn tròn mắt: “Chết là đáng đời!”
Giả Cuồng tức giận hừ một tiếng, bước ra ngoài: “Tả Tiểu Đa, đợi tu vi của ta thắng ngươi rồi, ta nhất định sẽ đánh cho ngươi khóc!”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, tiếp tục châm chọc hắn: “Cũng tức là bây giờ ngươi không dám đánh, ha ha... nói chuyện gắt gỏng có thể khiến ngươi sung sướng lắm đúng không Giả Cuồng? Đánh ta khóc? Có tin bây giờ ta đánh ngươi khóc không, †a đảm bảo ta có thể làm được, bây giờ có thể làm luôn!”
“Có bản lĩnh thì lên!”
Giả Cưồng siết chặt nắm đấm, tức giận trừng mắt nhìn Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa tung một cước đá hẳn ra ngoài.
“Chỉ với chút tu vi kém cỏi của ngươi, không biết khi nào mới chết bất đắc kỳ tử, vậy mà sau này còn muốn kiếm ta gây sự! Cút đi tên khốn!”
Lời nói của Tả Tiểu Đa vô tình đã đắc tội với tất cả học sinh trong lớp.
Ai nấy cũng trừng mắt tức giận bỏ ra ngoài, cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung.
Nhưng Tả Tiểu Đa nói đâu có sai, tu vi kém cỏi như bọn họ, có thể báo thù được cho bạn học của mình sao?
Coi như gặp được hung thủ, nhưng như thế chẳng phải tự dâng mạng sống của mình lên sao?
Luyện công!
Luyện công!
Nỗ lực, vì để đánh bại Tả Tiểu Đa!
Chính là vì đánh bại cái tên Tả Tiểu Đa đáng chết này!
Nếu không đánh chết hắn, thì phải đánh nát cái miệng thối của hắn!
Đợi mọi người đi hết rồi, Lý Thành Long vẫn còn sững sờ một chỗ, nhưng hẳn không khóc, vành mắt cũng không ửng đỏ.
Giống như hắn đang đứng đó suy nghĩ.
“Phù Phù, đi thôi.”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Ta biết ngươi khó chịu, ta biết ngươi lưu luyến Hạng Băng, nhưng mà... người chết không thể sống lại được. Đi đi đi, chúng ta quay về tìm một nơi uống rượu.”
Lý Thành Long sững sờ, sau đó khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười, hắn trầm giọng mắng: “Tả lão đại, lão tử suýt chút bị ngươi lừa rồi! Ngươi đúng là tên
khốn kiếp! Vậy mà dám lừa tai”
Tả Tiểu Đa sửng sờ, sau đó nói: “Tên khốn nhà ngươi thông minh đấy, mau câm cái miệng của ngươi lại, quay về rồi nói không hiểu sao?”
Lý Thành Long cảm thấy yên tâm rồi, vậy mà hắn lại nhăn mặt, sau đó dụi mắt, nhưng nước mắt lại chảy ra.
“Làm tốt lắm, tiếp tục!” Tả Tiểu Đa thì thầm.
Lý Thành Long lại đột nhiên lộ ra vẻ thê lương, nhoẽn miệng bắt đầu gào. khóc: “Tiểu Băng Đản...”
Tả Tiểu Đa cười lớn nham hiểm, quả nhiên ai cũng có thể là ảnh đế, tên này còn là một người tài năng, trước đây quả thật đã xem thường hắn!
Hắn túm tóc ai đó, rồi vội vàng rời đi.
Văn Hành Thiên bước vào mật thất.
Trong mật thất có rất nhiều người, chỉ có hai người đang ở trạng thái tự do, một người là Diệp Trường Thanh, một người là Hạng Cuồng Nhân, cả hai đều mang vẻ mặt u ám, nặng nề như thể sắp rớt xuống.
Năm người còn lại, ba người sống bị trói vào cột, hai người chết bị ném sang một bên.
“Thế nào?” Văn Hành Thiên vừa đi vào đã hỏi: “Đã khai chưa?” “Khai rồi.”
Diệp Trường Thanh thản nhiên nói: “Với thủ đoạn của bọn ta, còn có thể kiên trì không chịu khai, tin chắc trên thế giới này chẳng được mấy người.”
“Đó là do ai làm?” “Bọn họ khai là, là tin tức do một vị đường chủ Vấn Đạo Minh truyền xuống.” “Vấn Đạo Minh? Vậy mà lại là bọn họ?”
Ánh mắt Văn Hành Thiên lóe lên vẻ nghiêm nghị nói: “Nhưng có mục tiêu rồi thì dễ làm thôi, hiệu trưởng, ngươi định làm gì tiếp theo?”