Rốt cuộc Tả Tiểu Đa cũng mở miệng phản kích, rồi lời nói khiêu khích của hai bên dần tăng cấp, sau đó cuối cùng nghe thấy câu hỏi kia của Ngô Vân Thiên: “Tả Tiểu Đa, ngươi dám đấu sinh tử không?”
Và câu nói kia của Cao Yến Nhi: “Tả Tiểu Đa, ngươi chết chắc rồi
Hai bên tách ra, video dừng lại ở câu nói cuối cùng của Ngô Vân Thiên: “Gặp nhau trên võ đài!”
Hai bên nhìn nhau, trong mắt đều là sát khí, video đến đây là hết. Đệ tử trẻ tuổi của hai nhà đều im lặng.
Trong video đầu, Ngô Vân Thiên chủ động khiêu khích, trong video thứ hai, Cao Yến Nhi nói ra lời dơ bẩn.
Tất cả đều đóng vai trò “dẫn đầu điển hình”, khiến sự việc từng bước leo thang và trở nên trầm trọng hơn.
“Tiếp theo là sự việc trên võ đài mà các ngươi đều đã thấy thông qua truyền hình trực tiếp.”
Người thanh niên kia lại thản nhiên nói tiếp: “Quá trình sự việc là như vậy.”
Một thanh niên của nhà họ Cao tiến lên một bước, nói: “Ngươi tua lại video một chút.”
Sau đó chỉ vào vẻ mặt kiêu ngạo và giễu cợt của Lý Thành Thu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tên khốn kiếp này, bây giờ đang ở đâu!?”
“Kẻ này là người của nhà họ Lý, tuy không tài giỏi lắm, nhưng dù sao cũng là dòng dõi của nhà họ Lý, hơn nữa... Sau Long Hổ Bảng, nửa đường hắn bị người chặn giết, hiện tại toàn bộ kinh mạch đều bị vỡ nát, xương cốt đứt đoạn, đan điền bị hủy, chẳng những không thể khôi phục tu vi, mà thậm chí còn định sẵn là bị bại liệt trong phần đời còn lại, chỉ có thần trí là còn tỉnh táo... Các ngươi chắc chắn, vẫn muốn tìm hắn gây chuyện?”
'Tên thanh niên cầm đầu này của nhà họ Ngô cười chế nhạo, hỏi: “Nếu có thể tìm hắn gây chuyện, hai nhà chúng ta cần gì phải ở trong này giày vò lẫn nhau?”
Tất cả những người trẻ tuổi của hai nhà, những người không biết gì trước đây, bỗng cảm thấy chuyện này trở nên tẻ nhạt vô vị.
Đây gọi là chuyện gì?
Các ngươi sỉ nhục người ta như vậy, sau đó từng bước dồn ép, vội vàng muốn chiến đấu sinh tử với người ta, cuối cùng đặt tính mạng vào tay người ta...
Mẹ nó, thế mà toàn bộ người nhà còn đang ở trong này quyết sống mái vì các ngươi...
Như này rõ là... Không đáng! “Thật sự là bái phục...”
Ngô Kình đứng dậy, vẻ mặt trở nên khó coi, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự lạnh lẽo, nói: “Chẳng trách gia tộc không cho chúng ta tìm Tả Tiểu Đa gây chuyện, chuyện này từ đầu tới cuối chả liên quan cóc khô gì tới Tả Tiểu Đa cả, đúng chứ? Lế nào muốn người ta nuốt giận, không đứng ra bảo vệ danh dự trường học của mình, cam tâm khoanh tay chịu chết?”
“Vội vàng đâm đầu vào chỗ chết như vậy, từng bước từng bước tự chui đầu vào thòng lọng... Thật sự là không còn gì để nói...”
Ngô Kình phất tay, hắn và em trai sinh đôi Ngô Nghị rời đi trước.
“Từ nay về sau, hai anh em bọn ta không liên quan tới chuyện này, bọn ta sẽ không tham gia đối chiến với nhà họ Cao nữa...”
Ngô Kình dẫn theo em trai rời đi.
Vẻ mặt của Cao Thành Tường cũng khó coi, không biết phải nói gì.
Thật lâu sau thở dài, nói: “Chẳng trách vừa rồi ta gặp Tả Tiểu Đa, khi ta mời hắn tới, hắn sống chết không tới... Ta bèn hỏi lý do, hắn chỉ nói là để ta trở về tìm đáp án... Haizzz...”
“Hóa ra hai nhà chúng ta không dám tìm người nhà họ Lý gây chuyện, chỉ dám
đấu tranh nội bộ... ha ha... Nhiều nhất thì trút giận sang Tả Tiểu Đa... Chuyện này được xử lý hay thật đ:
“Nhưng dù thế nào, chúng ta cũng không thể để mất mặt được.” Phất tay, ba anh em cũng rời đi.
Ngay sau đó, lại có vài người trẻ tuổi của hai nhà quay đầu rời đi.
Ngô Hải Vân đứng ở bên kia, do dự một chút, cuối cùng thở dài, nói: “Ta cũng chỉ là một nhánh trong gia tộc chúng ta, từ trước tới nay đều không đáng để ý... Lại không can thiệp được đại cục..."