KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Nhưng ngưoi lại con muốn gạt Lý Thanh Long ra luôn?

Vậy nếu bị lớp khác lấy mất chức vô địch, mặt của ta phải để ở đâu?

Người biết thì hai át chủ bài lớn của ta bị thế lực hắc ám cưỡng ép loại bỏ, người không biết còn không cho rang trình độ học sinh của Văn Hành Thiên có vấn đề?

Văn Hành Thiên ta không cần mặt mũi sao?

Đây cũng là lớp một của ta!

"Được thôi."

"Cuộc thi lớn, một tuần sau tiến hành, mọi người trở về tự chuẩn bị đi." Diệp Trường Thanh nói.

"Được."

"Bốn vị chủ nhiệm các năm, nhất định phải trông chừng tốt học viên."

“Vâng."

"Còn nữa, trước tỉ thí lại tổ chức thí luyện tân sinh lần nữa, lại đi kiếm một chút điểm."

Diệp Trường Thanh thở dài: "Điểm của rất nhiều đứa trẻ, chỉ e sắp không đủ."

“Vâng."

"Học viên trên Đan Nguyên cảnh, mở ra nhiệm vụ. Không chỉ là nhiệm vụ trường học, còn là nhiệm vụ của Cục Tinh Thuẫn, nhiệm vụ của quân đội, thậm chí nhân vật trong xã hội, nhiệm vụ của cục Trinh Tập, v.v .... toàn bộ mở ra."

“Vâng”

"Giao viên của Cao Võ Tiềm Long, sau khi mở ra nhiệm vụ, toàn bộ hủy bỏ nghỉ phép, trở về cương vị!"

“Vâng."

Diệp Trường Thanh im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ. Sau đó nói: “Sau tết nguyên đán, đợi sau khi các giáo viên trở về tiếp nhận lễ rửa tội chiến trường, vừa phải bắt đầu khiêu chiến với các Cao Võ toàn quốc lần nữa.

“Không biết Cao Võ Tiềm Long năm nay ... có người đi đá sơn môn không, liên quan đến chuyện trọng điểm này sắp xếp một chút, xem thử do ai đi."

"Cho dù thế nào ... ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là ... sơn môn của Cao Võ Tiềm Long chúng ta, không thể bị người khác đá!"

Trong mắt của Diệp Trường Thanh giống như lóe sấm chớp: "Nếu có đến đá sơn môn, các ngươi tự đi sắp xếp nghênh chiến, cấp cao của trường không được tham gia. Nhưng nếu lớp nào nghênh chiến thất bại .... đừng trách ta không nể mặt!”

"Khụ khụ khụ." Chủ nhiệm năm hai, năm ba đều không hẹn mà đồng thời ho lên.

Hai khuôn mặt, giống như hai trái tím già nhăn nheo không có nước, bắt đầu méo mó.

Năm nhất không có t cach khieu chien, cho nen khong the co nam nhat lên trước khieu chiến, ma chủ yếu học viên nam tư hoan toan làm nhiệm vụ ở bên ngoài quanh năm, tự mình mài dũa, ít có ở lại học viện, đương nhiên cũng không có mấy người đến khiêu chiến.

Cho nên nếu đến khiêu chiến, chủ yếu chính là học sinh năm hai hoặc năm

ba!

Lại thêm mệnh lệnh rõ ràng của Diệp Trường Thanh, chủ nhiệm của hai năm đột ngột cảm thấy áp lực như núi!

"Hiệu trưởng ... " Chủ nhiệm năm hai có chút hói đầu, đứng lên vẻ mặt đau khổ nói: "Nếu Tổ Long và Vân Đoan lên trước .... kết quả trong đó .... "

Hàm ý, trường học khác, đương nhiên bọn ta có tự tin, nhưng đối với Tổ Long và Vân Đoan, sự tự tin của bọn ta có thể không đủ mười phần như vậy.

Ngươi không biết những năm này, Tiềm Long luôn xuống dốc, không có chút gì sao ?!

Ngươi không nể mặt? Người để bọn ta con mẹ nó, làm thế nào?

Diệp Trường Thanh thấy vậy không nhịn nổi cũng thở dài.

Liên tục mười năm, luôn bị học sinh của Vân Đoan và Tổ Long đè ép, Tiềm Long không trở mình được.

Chẳng trách sắc mặt của hai chủ nhiệm này khó coi như ăn phân.

Nhưng vấn đề này Diệp Trường Thanh cũng khó giải quyết.

Cưỡng ép không được thua?

Vậy không thể!

Nhưng thời điểm then chốt này, lẽ nào muốn hiệu trưởng như ta nói: "Vân Đoan và Tổ Long đến rồi, thua cũng không sao?"

Hai chủ nhiệm các ngươi đều biết mất mặt, lẽ nào ta đường đường là một hiệu trưởng không mất mặt sao?

Cái đầu trọc của chủ nhiệm năm hai, đột nhiên mồ hôi rơi xuống.

Ta lau, ta sẽ bị đánh chết.

Chủ nhiệm năm ba cũng không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh, may mà ta không mở miệng hỏi, bằng không người nhảy múa chính là ta.

Vừa nãy đã mở miệng, bị đầu hói giành trước. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá.

“Còn chuyện gì khác không?"

Diệp Trường Thanh đợi hai giay, lập tức nói: "Tan họp!"

Sau khi tan họp, hiệu phó Cao bị hiệu phó Ngô kéo lại, không biết hai người này đi nói cái gì.

Hạng Cuồng Nhân đến tìm Diệp Trường Thanh, nói: “Lão đại, Cao Chí Vân này không phải uống nhầm thuốc chứ?"

Diệp Trường Thanh nhàn nhạt nói: "Ngươi nói chuyện khách sáo chút đi! Người ta cũng là hiệu phó, cùng bậc với ngươi!"

Nói xong tùy ý xoay người mà đi.

Hạng Cuồng Nhân sờ đầu, tự nhiên sinh ra cảm giác vi diệu như nhà sư không sờ thấy tóc.

“Ngu ngốc!"

Văn Hành Thiên khinh thường mắng một câu, cũng nghênh ngang mà đi.

"Ngươi mắng ai?" Hạng Cuồng Nhân nổi giận.

Nhưng Văn Hành Thiên sớm đã đi xa.

Hạng Cuồng Nhân nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng chợt hiểu ra: "Là nói tên Cao Chí Vân này là thẳng ngốc đúng không? Khẳng định là vậy."

Gật đầu, tự cho là hiểu, lòng dạ bao la, vui sướng cũng đi.

Trong trường làm việc với khí thế ngất trời, xây dựng sân thi đấu, lôi đài khắp nơi.

Các học sinh thì tăng cường độ huấn luyện.

Ngay cả Tả Tiểu Đa vẫn không nhận được tin dữ không thể tham gia thi đấu, mỗi ngày lúc đến vẫn chui rúc vào phòng trọng lực tu luyện.

Mỗi ngày đều luyện mình đến thừa sống thiếu chết, vừa mới đạt được mức phụ trọng năm trăm kí, bây giờ còn trong thời kì thích ứng.

Mà hiện trạng này khiến Tả Tiểu Đa rất thất bại!

Vốn dĩ kỉ lục phụ trọng của ta là mười lăm ngàn kí!

Sao bây giờ mỗi ngày chỉ có thể đeo năm trăm kí huấn luyện, ngay cả thời kì thích ứng cũng chưa chính thức vượt qua, thất bại!

Dựa theo luc ở thanh Phượng Hoang, luc nay som nen đổi rồi, đương nhiên chủ yếu là lúc không có người trông coi, cũng không có người quy định tiêu chuẩn cứng nhắc.

Nhưng bay giờ, Van Hanh Thien nem mot biểu cảm cho han: Ngươi mang phụ trọng năm trăm kí, bắt buộc phải làm tất cả hạng mục phía trên. Mới cho phép đổi mức phụ trọng tiếp theo!


Lúc đầu luyện ám khí với chị Tiểu Niệm, nhiều yêu cầu hiếm lạ cổ quái, trái với đạo lý bình thường, bổn đại gia còn không phải dần dần thích ứng, hoàn thành đến càng ngày càng tốt, càng ngày càng hoản mỹ hay sao!

Đủ thời gian!

Vì thế bắt đầu luyện không kể ngày đêm.

Không phải chỉ là tiêu chuẩn thôi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc