KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Đêm đó, gần bốn triệu người dân Thành Phượng Hoàng, không một ai có thể ngủ!

Hai cha con xuống lầu đi đến khoảng chừng nửa đường thì sấm sét ngừng.

Tả Trường Lộ tâm trạng càng biểu lộ sự lo lắng đang giúp đỡ Tả Tiểu Đa đi nhanh hơn, nhanh chóng đi tới lò rèn Thiết Giang, gõ cửa tầm rầm rầm: “Lão Ngô, người đã vẽ chưa?”

Cửa ầm một tiếng mở ra, để lộ vẻ mặt buồn thảm đến cực điểm của Ngô Thiết Giang, nói một cách khẩn khoảng: “Tả ca... Ngươi không thể tha cho ta sao.... Ngươi còn có chuyện gì?”

Tả Trường Lộ bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói một cách yên tâm: “Không chết, không chết là tốt rồi, thật tốt thật tốt”

Ngô Thiết Giang dựa vào khung cửa, hai chân đang run cầm cập, xanh cả mặt: “Tả ca, người xem chân ta rồi nhìn mặt của ta... Chuyện ngươi nhờ ta, không thể nói rõ ràng chút sao? Nếu tiểu đệ ta không cẩn thận một chút, bây giờ đã... dã nguội lạnh luôn rồi”

Tả Trường Lộ ho khan vài tiếng, có chút xấu hổ, cười ha ha: "Lần sau sẽ không, chắc chắn sẽ không vậy nữa đâu, yên tâm, yên tâm đi.”

“Lần sau? Còn có lần sau?”

Ngô Thiết Giang nhảy lên: “Tả ca, xin lỗi, chuyện của ngươi, anh em ta thật sự không tiếp tục được nữa. Không phải tiểu đệ không giúp đỡ, thật sự là... mạng nhỏ.

Tả Trường Lộ trợn mắt: "Hả? Chùy không phải vẫn chưa làm xong sao!?"

Ngô Thiết Giang thuận theo khung cửa, thân thể khôi ngô trượt xuống dưới giống như mì sợi vào nồi, khóc không ra nước mắt: “Tả ca, xin người giơ cao đánh khẽ, cứ coi như tiểu đệ không ra gì đi... Tiểu đệ ta... Nhát gan..."

“Lúc nãy, lúc nãy ta sợ sắp tè cả ra quần rồi...”


Vẻ mặt của Ngô Thiết Giang vặn vẹo.

Thật sự, điểm này thì không nói dõi. Ta Ngô Thiết Giang coi như là rất bá đạo, trực tiếp đối nghịch với Thiên Đạo?

Muốn gây khó dễ cho ta, quả thực là đơn giản như bóp ch ết một con kiến.

“Được rồi được rồi, không sao rồi không sao rồi.... Lần sau không gọi ngươi còn không được sao”

Tả Trường Lộ vội vàng an ủi, sau đó: “Nếu ngươi đã không sao, ta quay về với... chị dâu ngươi..."

“Có thể không nhắc đến chị dâu được có, có thể nào đừng đụng tí là lại nhắc đến nàng nữa được. không..” Ngô Thiết Giang ai oán càng sâu.

"Ừ, Tiểu Đa, còn không nói chào tạm biệt với chú Ngô."

“Chào tạm biệt chú Ngô.”

"Đi đi, các ngươi đi nhanh lên đi, để ta yên”

Ầm, cánh cửa lại đóng lại lần nữa.

Sau cánh cửa.

Ngô Thiết Giang lau mặt một cái, nói lẩm bẩm: “Người nào cũng không dễ chơi, người nào cũng bị bóc lột bằng sạch, nhưng mà so với ta, cái tên Nam Tiểu Hùng này vẫn còn may mắn chán...”

“Ta vốn cho rằng ta đang giao hàng, kết quả mẹ kiếp suýt chút nữa thành giao mạng..."

....

Trên đường về nhà, Tả Tiểu Đa không ngừng nhìn cha của mình.

Trên thực tế, bắt đầu từ chuyện chú Nam lần trước, Tả Tiểu Đa vẫn luôn nghỉ ngờ, cha mẹ mình có phải là đại năng giả gì đó ẩn cư ở đây hay không?

Chứ một người thường, làm sao có thể có bạn bè như vậy?

Tả Tiểu Đa tỏ ý nghĩ ngờ tự đáy lòng.

Nhưng.


Thông qua chuyện tối nay, Tả Tiểu Đa đã không còn hoài nghĩ nữa.

Tình hình tối nay rõ ràng đã có mức độ nghiêm trọng tương đối.

Sự lo lằng của cha, nỗi hoang mang của mẹ đều là lần đầu mình nhìn thấy được trong đời này; Nhưng mặc dù ở trong tình huống như vậy, Tả Trường Lộ một mạch lao nhanh, mệt đến mức tim sắp ngừng đập, cho thấy, chẳng qua cũng chỉ là tốc độ và sức mạnh của tu vi Võ Sư.

Chuyện này tuyệt đối không phải là giả — điểm này, Tả Tiểu Đa hoàn toàn có thể khẳng định.

Một đoạn đường cuối cùng nếu không phải mình đỡ hộ, căn bản là đi không xong!

“Có hai loại khả năng, hoặc là cha mẹ thật sự là người bình thường. Chỉ là gặp may đúng dịp, kết giao với rất nhiều đại cao thủ làm bạn bè, cách nói này mặc dù có chút thái quá nhưng không phải tuyệt đối không có khả năng...”

Tả Tiểu Đa thầm nghĩ: “Còn loại khả năng thứ hai, đó là hai người bọn họ vốn đều là cao thủ, nhưng không biết bị phế trong tình huống nào... Ẩn cư ở đây, an ổn sinh sống. Cá nhân ta khá là nghiêng về loại khả năng thứ hai.”

“Nhưng nếu là loại khả năng thứ hai, vậy chắc là chuyện đau lòng của cha mẹ rồi”

Tả Tiểu Đa lại có một mục tiêu mới.

“Lúc nào đó ta nhất định phải kiểm tra chân tướng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nếu chỉ là bởi vì bị trọng thương hoặc là bị phong ấn gì đó... Hoặc có thể nghĩ cách giải quyết khác”

“Chuyện này có lẽ vẫn là một chuyện tốt, nếu có thể để cha mẹ lại bước đi trên con đường tu đồ, người một nhà chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau, một người cũng không thiếu!”

“Nhưng chuyện này nhất định phải bí mật tiến hành, cha mẹ bằng lòng trở thành người bình thường, giữ bí mật nhiều năm như vậy, chắc chắn có rất nhiều nguyên nhân, nếu bởi vì đứa con trai này để lộ thân phận của bọn họ, dẫn đến việc đối đầu với kẻ địch lớn, vậy ta thật sự phải đập đầu chết cũng không kịp.”

“Cái gọi là nhìn cái này biết được cái kia, như chú Nam, còn có trình độ của chú Ngô, trình độ kẻ địch của cha mẹ cũng phải rất đáng sợ, tuyệt đối không phải là với trình độ hiện tại của ta hoặc chị là có thể ứng phó!”

Bên kia.


Tả Tiểu Niệm một đường chạy nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã tới tâm điểm của sấm sét, phóng mắt nhìn, chỉ thấy phía trước là một cảnh hoàng tàn, khắp nơi đổ nát.

Một số nơi đã trở thành những cái hồ nhỏ, nước còn đang ào ào tuôn ra từ lòng đất.

Khu vực trong phạm vị trăm dặm xung quanh, đều. bị san bằng, uhm, hẳn là đều biến thành những vùng trũng!!

Tả Tiểu Niệm càng nhìn càng cảm thấy hoảng sợ trong lòng, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.

Đánh thành ra như vậy, vậy... người sẽ như thế nào?

“Sư phụ... Sư phụ... Ngươi không sao chứ? Sư phụ..."

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, vừa sốt ruột gọi lớn, vừa tìm kiếm xung quanh, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở một chỗ, phát hiện ra một thân thế tả tơi nên nàng, bước tới nhìn, đây chẳng phải là Tân Phương Dương — người đang rơi vào hôn mê sâu sao, không phải hẳn thì còn ai vào đây nữa?

Lần này, thầy Tân bị thương khắp người, đang hấp. hối, cũng chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.

Tả Tiểu Niệm vội vàng nhét vào miệng hẳn một viên đan được chữa thương, rồi kéo thân thể tả tơi của Tần Phương Dương ra khỏi hố đất giống như nhố củ cải vậy, kéo tới chỗ đất bằng phẳng bên cạnh, sau đó lại nóng lòng vội vã đi tìm những người khác.

Phải mất khoảng mười mấy phút, nàng mới có thể tìm và cứu được những người còn sống.

Mục Yên Yên... Lam Thư... Ba vị sư huynh đệ... Khâu sư phụ còn lại nửa người, còn Tôn Bái Tương thì bị gãy xương, gãy khoảng tám mươi phần trăm rồi,... Sau đó lại tìm được Hàn Tùng, người được xem là còn lành lặn hơn những người khác.


Bình luận

Truyện đang đọc