KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Năm người ngồi xuống quanh bàn ăn, Mục Yên Yên mở mắt trừng trừng nhìn thấy Tả Tiểu Đa đang bưng một cái chậu đi qua, trong chớp mắt Mục 'Yên Yên đang kinh ngạc, lại nhìn thấy tên nhóc này lại bưng đến một cái chậu khác nữa.

Trong cái chậu khác đó... là canh?

Lúc đâu Mục Yên Yên còn cho rằng bưng cái đó lại là để rửa tay, lại nhìn thấy Tả Tiểu Đa trực tiếp uống một hớp, sau đó lại đặt bên chân trái của hắn một cách trân trọng.

Rồi sau đó... “Mục sư phụ, mời bắt đầu cầm đũa, tuyệt đối đừng khách sao.”

Sau câu nói của Tả Trường Lộ, bên chỗ của Tả Tiểu Đa đã bắt đầu khởi động rồi.

Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình cùng với Tả Tiểu Niệm, ba người sáu cái tay, nhanh tay nhanh chân mà gắp sáu món ăn đặt sang một bên, trao đổi và giao lưu đối ẩm với Mục Yên Yên như thường ngày.

Vừa ăn vừa nói chuyện, còn khui một chai rượu, giống như yến tiếc bình thường không có gì đặc biệt.

Nhưng Tả Tiểu Đa ở phía bên kia, một mình xử lý mươi ba món ăn, hai nồi cơm, hai nồi màn thầu, còn có hai đ ĩa dưa muối cùng với bốn chai sa tế.

Thỉnh thoảng Mục Yên Yên liếc mắt qua bên đó, chỉ càm thấy mình giống như đã bước vào một trang trại nuôi heo.

Mặc dù Tả Tiểu Đa khi ăn không gây ra tiếng động lớn, cũng không chép miệng nhồm nhoàm gì, nhưng tần suất ăn uống của hắn thật sự quá dày đặc rồi!

Cứ giống như đã vào nông trại nuôi tằm vậy. Chỉ nghe thấy tiếng soàn soạt sột soạt của tằm đang ăn lá...


Bốn người ở bên này chỉ mới chậm rì rì uống hết một phần ba chai rượu, mà sáu món ăn đó cũng chỉ mới ăn được một chút, căn bản còn chưa động nhiều lắm, nhưng bên Tả Tiểu Đa thì đã gọn gàng sạch sẽ nhẫn bóng.

Mục Yên Yên đang ở đây, loại chuyên li3m đ ĩa này cho dù là da mặt dày như Tả Tiểu Đa cũng không làm được, nhưng không li3m đ ĩa thì có thể dùng màn thầu chấm vào canh, có cả mười cái đ ĩa, thật sự là còn sạch hơn dùng nước nữa đó, sạch bong sáng bóng luôn.

Mục Yên Yên tự cảm thấy, hôm nay bản thân đã được mở mang tâm mắt một lần, hơn nữa còn là mở rộng tâm mắt!

Một lúc sau, Tả Tiểu Đa đầy lễ phép mà đứng lên, ánh mắt vẫn còn có chút lưu luyến chăm chú liếc nhìn đồ ăn ở trên bàn bên này, hình như đang cố

gắng kiếm chế nói: “Các ngươi từ từ ăn, ta ăn no rồi.”

“Nè.” Tả Tiểu Niệm lại lấy ra một con ngỗng quay bảy tám cân từ trong nhẫn không gian đưa cho hắn.

“Hi hi hi... vẫn là chị thương ta nhất!” Tả Tiểu Đa ôm con ngỗng quay mãn nguyện quay về phòng.

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình không dám nhìn thẳng.

là Mục Yên Yên sau một hồi sửng sốt, giải thích dễ hiểu đầy đủ: “Bây giờ Tiểu Đa đã đạt đến Võ Sư đỉnh cao rồi, xét về tuổi tác của hắn mà nói, tốc độ nhập cảnh thật sự là hiếm thấy, hơn nữa sức mạnh Võ Sư đỉnh cao của hẳn đã đặt được trong khoảng thời gian tương đối ngắn, so với Võ Sư bình thường thì cần phải bổ sung năng lượng nhiều hơn, trên thực thế, ở vào giai đoạn Võ Sư này, nguyên năng tiêu hao của bản thân cao hơn lượng nguyên năng được bổ sung ở bên ngoài, mới sẽ có loại trạng thái giống như ăn mãi không no, đợi hắn nhảy qua long môn được tấn chức lên cảnh giới Tiên Thiên là được rồi.”

“Chỉ mong là như vậy."

Ngô Vũ Đình thở dài: “Chúng ta cũng biết tu giả Võ Sư có yêu cầu cực kỳ cao đối với việc ăn uống, năm đó khi Tiểu Niệm là Võ Sư cũng có trải qua giai đoạn này... nhưng lúc Tiểu Niệm cũng không so sánh được với kiểu ăn này của Tiểu Đa, cùng lắm thì sức ăn của nàng cũng chỉ bằng một phần tư Tiểu Đa bây giờ mà thôi. Lúc đó ta còn rất lo lắng, con gái mà, ăn như vậy, há không phải sẽ biến thành heo sao..."

“Mẹ!"

Khuôn mặt Tả Tiểu Niệm đỏ bừng, đặt đũa sang một bên, hờn dỗi nói: “Ngươi nói những chuyện đã qua lâu vậy rồi để làm gì!”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Mục Yên Yên cười ha ha, bắt đầu kể xấu nàng: “Năm đó thật là mỗi ngày Niệm Nhi đều đòi ta cho Tích Cốc đan, nhất định phải ăn được Tích Cốc đan rồi mới về nhà ăn cơm, hahaha..."

Mục Yên Yên là sư phụ, cũng ít khi nhìn thấy điệu bộ cô gái nhỏ hoàn toàn thả lỏng của Tả Tiểu Niệm ở tại nhà của mình, nhịn không được mà muốn trêu chọc một chút.

Ngô Vũ Đình không khỏi mỉm cười: “Thì ra còn có chuyện như vậy nữa, không ngờ ta đã nghĩ oan cho Tiểu Đa rồi, chỉ nói đến năm đó Tiểu Niệm như thế nào ra sao, hóa ra lại có cậu chuyện phía sau như vậy, ha ha...”

Ngô Vũ Đình thời dài: “Năm đó, đáng ra phải cũng chuẩn bị cho Tiểu Niệm hai cái chậu mới đúng ha”


Cuối cùng Tả Tiểu Niệm cũng chịu không nổi nữa, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng: “Các ngươi xấu xa quá đi mất!”. Ngôn Tình Hay

Đứng lên định rời đi, lại bị Tại Trường Lộ kêu lại: “Ngồi xuống! Con gái sao lại không lễ phép như vậy? Sư phụ ngươi vẫn còn ở đây, chính ngươi lại muốn đi rồi? Thế chẳng phải nói Tả Trường Lộ ta không có gia giáo?”

“Còn không mau ngồi xuống, hầu trà, rót rượt, phục vụ sư phụ ngươi là được rồi."

“Sư phụ sư phụ, một ngày làm thầy cả đời làm cha, bất luận là hiện tại hay tương lai, ngươi đều nhất định phải cẩn thận nhớ câu nói này, trước sau như một, cả đời cũng như vậy.”

“Vâng.” Tả Tiểu Niệm ngoan ngoãn nghe lời.

Mục Yên Yên nhìn Tả Tiểu Niệm, rồi nghĩ đến Tả Tiểu Đa, không khỏi thở dài thán phục nói: “Ông Tả dạy dỗ con cái, quả nhiên phong cách khác người. Cả con trai và con gái đều ưu tú như vậy, thật sự làm cho người ta yêu thích và ngưỡng mộ.”

Tả Trường Lộ mỉm cười nói: “Quá khen quá khen, nào, mời uống rượu, Mục sư phụ thử món ăn này đi, món này thực là món sở trường của vợ ta, mùi vị rất ngon.”

Bữa ăn này có thể nói là khách và chủ vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Tả Trường Lộ biết Mục Yên Yên sẽ không tự dưng mà đến, sau khi cảm thấy lấy không liên can gì đến mình, bèn mượn cớ đi vào. thư phòng rồi; mà Ngô Vũ Đình thu dọn bàn ăn xong, cũng áy náy mà cáo từ, nói là muốn đi chuẩn bị một số chuyện.

Cũng không biết chuyện gì, dù sao cũng đã đi vào phòng rồi.

Tóm lại chính là hoàn toàn để lại không gian cho sư đồ Mục Yên Yên.

Trong thư phòng.

Ngô Vũ Đình cười như không cười.


“Mục sư phụ xinh đẹp chứ?”

Tả Trường Lộ nghiêm mặt: “Cũng chỉ là đẹp thông thường.”

“Thông thường sao? Ta cảm thấy nàng xinh đẹp hơn ta.”

“Ngay cả một sợi tóc của ngươi cũng không sách được! Xấu quá rồi!”

“Thật sao?”

“Thật mà!”

“Vậy ngươi tiếp tục theo dõi ngươi ta đi...”

“Ôi trời, lúc nàng ăn đồ ăn hình như có canh dính vào chóp mũi của nàng rồi, ta muốn nhắc nhở nhưng lại thấy xấu hổ...”

“ờ” Ngô Vũ Đình ngừng công kích.

Ở bên ngoài, vẻ mặt của Mục Yên Yên không nói nên lời còn có chút ngại dùng tay xoa xoa chóp mũi của mình.

Ơ, không có...


Bình luận

Truyện đang đọc