KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Bài vè này, thật là bỡn cợt người quá thể!

Diệp Trường Thanh cũng vừa đọc vừa cười.

“Sau đó, Tây Môn đại soái bỏ ra rất nhiều công sức mới đè ép được bài thơ này xuống, loại bỏ ảnh hưởng của nó ở trong phạm vi Cử quốc. Chẳng ngờ Ngự Toa Tuần Thiên Tả đại nhan luc đo lại làm thêm một câu góp vui, một câu này làm Tây Môn đại soái không đè ép nổi nữa.”

Diệp Trường Thanh cười ha ha.

"Ngự Tọa Tuần Thiên?" Tả Tiểu Đa chẳng hiểu ra sao: "Hình như ta chưa nghe nói qua tên này."

"Khụ khụ ... "

Diệp Trường Thanh biết mình nói lỡ, bèn nói: "Ngươi không cần để ý tới những chuyện đó."

Thế mà lại hơi có ý không dám nói bậy.

Tả Tiểu Đa ngứa ngáy trong lòng, nói: "Vị Ngự Tọa đại nhân này đã nói gì?"

“Khụ khụ khụ ... " Diệp Trường Thanh cảm thấy vô cùng hối hận.

Hôm nay ta bị sao vậy, hứng khởi lên cái rồi sao lại nói tới chuyện này?

"Khụ khụ khụ ... " Ho một hồi lâu, nhìn thấy hai đôi mắt sáng long lanh của hai người đều tràn đầy tò mò, rốt cuộc hắn nghiêm mặt, nói: "Bàn chính sự! Hai người các ngươi tò mò vậy làm gì?"

Uy nghiêm của một hiệu trưởng, lập tức trỗi dậy.

" ...

Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long thấy cạn lời.

Sao lại trách hai người bọn ta?

Lẽ nào không phải ngươi nói tới trước sao? Ban nãy ngươi cao hứng phấn chân nói tới nước miếng bay tứ tung, ngăn cũng không ngăn lại được, bây giờ nhoáng cái lại đổ lên đầu bọn ta ...

Ngươi không biết làm cho người ta tò mò là có tội à ?!

Già mà không đứng đắn, đã xác định!

"Chuyện cười ban nãy dừng ở đây, nói về phát hiện của ngươi đi, đây mới là chuyện đứng đắn." Diệp Trường Thanh giục ngược lại Tả Tiểu Đa.


Thực rõ ràng, hiệu trưởng Diệp không muốn nói tiếp tới đề tài trước nữa.

Trong lúc nhất thời, Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long cảm thấy bản thân giống như đậu má bị đè nén, ghét nhất là nói được một nửa thì lại im bặt!

Mặc ngươi nóng lòng muốn nghe tiếp đoạn sau ra sao, người ta vẫn im lặng không thèm nói!

Cái này giống như mấy ai kia viết tiểu thuyết, viết tới chỗ hay, chỗ hồi hộp nhất thì đột nhiên dừng, hết chương!

Loại tác giả này quả thực là người không có lương tâm, may mắn vị chưởng môn nhân của phong gia đẹp trai nhất kia tuyệt đối sẽ không như vậy ...

“Phát hiện của ta là ... "

Tả Tiểu Đa ho khan một tiếng, bắt đầu tổ chức ngôn ngữ.

"Nói như vậy là vì hiệu phó Cao bị người ta tính kế, bị thương nặng vận mệnh nghèo nàn, gần như tới đường cùng, nhưng vẫn chưa cửa nát nhà tan, thậm chí vẫn còn có cơ hội xoay chuyển, nguyên nhân chính là nhờ vào bà vợ, mang khí vận tới chống nhà chồng. Tuy ta còn chưa hiểu được, đã may mắn cưới được con gái của vợ cả Tây Môn gia, thế mà còn dám cưới lắm vợ bé như vậy, cũng tài thật ... "

Tả Tiểu Đa nhìn trộm Diệp Trường Thanh, hắn rõ ràng muốn nghe chuyện lấy vợ lẽ, nên mượn cớ kéo dài đề tài.

"Cái này ... Có nguyên nhân khác ... "


Diệp Trường Thanh nói: "Chuyện cụ thể thế nào ta sẽ nói với ngươi sau, bây giờ bàn chính sự."

Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt, chuyện ông đây nói chẳng lẽ không phải chính sự.

Nhưng những lời này hắn chỉ dám nói thầm trong lòng thôi.

“Lần này hiệu phó Cao gặp phải là họa sát thân. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà, ba yếu tố đều phản phệ cùng lúc, không thoát được, mà một trong những nguyên nhân chính mà hắn bị phản phệ, là hắn đứng ở đối diện Nhật Nguyệt Quan ...

Còn có đủ loại hành vi có thể làm dao động nền tảng của nhân tài, nhân hòa thiếu hụt quá nhiều, đây là tổn hại nhân hòa.

Tiếp theo, hắn bắt đầu trù tính cách cục phong thủy từ gần hai mươi năm trước, nhưng lại không biết bản thân đã rơi vào bẫy của người có rắp tâm hãm hại, tiên cơ cũng không phải tiên cơ, mà là lỡ dịp.

Quê quán đã trở thành nhược điểm ngay từ đầu, đây là tổn hại về địa lợi!

Lại nói tới vụ hãm hại hiệu phó Hạng, hắn cứ nghĩ rằng bản thân là người khong chế cuc diện, nhung thuc tế han lại chỉ la mot quan co bị bỏ đi, bị trọng thương ngay trên sân nhà, đây là tổn hại về thiên thời ...

Tóm lại, bản thân hắn là bị người ta lợi dụng, mà điểm mấu chốt nằm ở, người vợ cả hiền lương trung hiếu của hắn, đã gánh thay hắn rất nhiều tai ác, giữ lại cho hắn một đường sống, một chút khả năng xoay chuyển ... Cái gọi là vận mệnh chú định, đều sẽ có gieo nhân nào, gặt quả ấy, quả thật là vậy."

Tả Tiểu Đa nói: “Hơn nữa có chúng ta trợ giúp, chỉ điểm bến mê ... Lần này Cao gia tuy không tránh được sẽ có tai nạn đổ máu, nhưng căn cơ sẽ không bị lung lay, nhưng sự phản phệ đã bắt đầu xuất hiện, tích lũy theo tháng ngày, Cao gia cuối cùng cũng sẽ không tránh được kết cục bại vong!”

Diệp Trường Thanh nhíu mày, nói: "Nói cách khác, những lời ngươi nói ở Cao gia theo đều là thật, không phải nói giat gân? Bao gồm cả những phong thuỷ, Vọng Khí Thuật gì gì đó cũng là thật?"

"Đương nhiên là thật sự!"

Tả Tiểu Đa trợn tròn mắt thấy rất kỳ lạ: "Hiệu trưởng sao ngươi lại hỏi ra câu như vậy? Danh tiếng của Tả đại sư, Tả Tiểu Đa ta không phải là thổi phồng lung tung đâu nhé, khí vận mệnh số kỵ nhất ăn nói ba hoa, đó là cố ý chỉ dẫn sai, cũng nói giống y thật nhưng kiệt tình là giả, cái này quyết không thể lừa gạt!"

“ ... Ha hả."

Diệp Trường Thanh cười một tiếng: “ ... Ngươi nói tiếp đi."

Có bị thương thật hay không, nhất là loại thương tích rơi vào hôn mê này, người có tu vi cao tham như Diệp Trường Thanh xem cái là biết.

Chắc chắn không có ai có thể làm bộ trước mặt một cường giả bực này như hắn, tới mức kín kẽ không sơ hở được.

“Vừa rồi ta có nhắc tới, vết thương này của hiệu phó Cao rất trí mạng, đối phương ra tay tàn nhẫn, muốn giết chết hiệu phó Cao, chịu mất quân để tranh tiên* chính là như vậy!"

(*chịu mất quân để tranh tiên: quyết thứ tư trong thập quyết đánh cờ vây)

Bình luận

Truyện đang đọc