KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Tả Tiểu Đa lại nhất quyết không chịu thua oan ức như vậy, thẳng thản bùng nổi

Hơn nữa còn có cao thủ Côn Lôn Đạo Môn ở đây làm khán giả, ra tay lật bàn.

Chuyện này đã xảy ra, cho dù cho Tả Tiểu Đa thêm mười nghìn lá gan nữa, hẳn chắc chắn sẽ không lựa chọn Cao Võ Tổ Long tiến tu.

Như vậy, tất cả những nỗ lực của bản thân trước đây có ý nghĩa gì, tất cả hi vọng đều tiêu tan bởi vì tâm tư tế nhị dã tạo ra ân oán cá nhân của Cổ Viễn Hàng, uổng công vô ích.

“Cổ Viễn Hàng!"

Nghĩ đến đây, Đinh Tú Lan không thể kiềm chế thêm được nữa, nổi điên, hai mắt đều đỏ rực: “Cút khỏi đây! Ngươi cút khỏi đây cho ta! Kể từ lúc ngươi lên tiếng, ngươi đã mất tư cách ngồi trên ghế trọng tài! Đợi quay về trường học, ta nhất định sẽ báo cáo đầu đuôi sự việc lần này cho hiệu trưởng! Cổ Viễn Hàng, ngươi chạy không thoát đâu! Ngươi nhất định phải trả giá thật lớn vì chuyện ngày hôm nay!”

Tim Đinh Tú Lan như bị dao cắt.

Một học sinh chắc chắn sẽ trở thành huyền thoại!

Ngay vào lúc huyền thoại lần đầu tiên được viết đã mãi mãi chia cắt với học viện của mình, xuất hiện sự ngăn cách khó có thể phai mờ, khó có thể hàn gắn, thậm chí là thủ hận!

Đinh Tú Lan đã sớm tính toán mọi mặt cho con đường phía trước của Tả Tiểu Đa, bao gồm hộ giá như thế nào, rèn luyện ra làm sao, thoát ra khỏi nguy hiểm như thế nào một cách vừa chân thật vừa an toàn...

Nàng đã sớm vạch ra các phương án trong lòng, trọn vẹn mà lâu dài!


Thành tựu sau này của Tả Tiểu Đa, niềm hi vọng mà Đinh Tú Lan gởi gầm, có thể nói là to lớn vô cùng!

Thậm chí nàng cho là chỉ căn Tả Tiểu Đa chín chắn hơn, thành tựu trong thành tựu có thể vượt qua Tứ Lộ đại soái, không chừng Tả Tiểu Đa còn có thể đạt đến mức độ trên dưới Lưỡng Lộ Thiên Vương!

Đây chính là việc danh chấn thiên hạ mấy chục nghìn năm.

Thậm chí còn là hạt giống huyền thoại mấy trắm nghìn năm!!

Cứ như vậy bị một câu nói đột nhiên xuất hiện làm mất hết tất cả, không thể mời chào thêm được...

Đinh Tú Lan chỉ cảm thấy trái tìm mình vỡ nát, tan thành bột phấn!

...

Thôi Thượng Nhan và Triển Tiểu Phi cùng nhau đứng lên, sắc mặt nghiêm túc: “Chúng ta nhất trí cho rằng Cổ Viễn Hàng không hề thích hợp để đảm nhiệm chức vị trọng tài, xin cách chức!"

Trên mặt hai người đều tràn đãy vẻ nặng nề, trang nghiêm nhưng trong lòng lại cười như nở hoa.

Thật sự là mở cờ trong bụng.

Chuyện mà Đinh Tú Lan đang suy nghĩ bây giờ cũng chính là suy nghĩ trong lòng bọn họ!

Đã như thế, Tả Tiểu Đa làm sao có thể đến Cao Võ Tổ Long? Đó là chuyện tuyệt đối không thế!

Mà lựa chọn của thiên tài như Tả Tiểu Đa chắc chẩn sẽ là Cao Võ không tầm thường.

Loại bỏ được oan gia đối đầu Đinh Tú Lan và Cao Võ Tổ Long mà nàng đại diện, như vậy sự của Tả Tiểu Đa cũng chỉ còn lại hai nơi: Cao Võ Vân Đoan và Cao Võ Tiềm Long.

Cổ Viễn Hàng này thật sự là một người tốt, tích cực sắp xếp mọi thứ liền mạch, hệ số thành công càng cao hơn những người khác, rất nhiều việc Đình Tú Lan hy vọng có thể thuận lợi đã bị loại bỏ hết... Hai người này suýt chút nữa đòi ôm nhau hát vang một bài hát về bạn bè!

Ừ, kẻ địch của kẻ địch chắc chắn là bằng hữu, ít nhất là vào đúng lúc này đúng là bạn bè thân thiết nhất, tăng thêm chiến hữu!

Hai người thậm chí không hẹn mà cùng nhau muốn kính Cổ Viễn Hàng một chén; Lão Thiết, sóng gió lần này ngươi thật sự đã dốc hết sức lực rồi!

Đối mặt với Đinh Tú Lan chúng ta thật sự không nắm chắc phần thẳng, con mụ kia lúc nào cũng bày ra vẻ mặt tình thế bắt buộc, chuyện quan trọng nhất là con mụ kia thật sự hết minh trong công việc, cục diện tiếp cận để đưa Tả Tiểu Đa đến Tổ Long đã chắc chắn bảy, tám phần mười...


Lại bị một lời cảnh tỉnh của Cổ Viễn Hàng làm cho mất hết......

Thật sự là ha ha ha A ha ha ha ha...

Thôi Thượng Nhan và Triển Tiểu Phi liếc nhau một cái, ngược lại đã bắt đầu tính toán ưu thế của bản thân trong lòng.

Hừ, trước mắt tên này không đáng lo!

Kẻ địch của kẻ địch là bạn, nhưng bây giờ đã không còn kẻ địch chung thì kẻ địch chỉ là kẻ địch mà thôi!

Định Tú Lan tính toán tương lai của Tả Tiểu Đa tuy rất cao nhưng tính toán tương lai của Thôi Thượng Nhan và Triển Tiểu Phi với Tả Tiểu Đa cũng không kém chỗ nào.

Thiên tài như vậy, thứ còn thiếu bây giờ thật sự chỉ là một không gian để trưởng thành mà thôi!

Chỉ chờ hẳn vượt qua Ngự Thần, về cơ bản chính là một thiên tài tung hoành ngang dọc!

Cái gọi là huyền thoại, hôm nay lần đầu tiên viết, sau này ở ngay trong tầm tay!

Hai trọng tài khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ.

Sau khi nghiên cứu ban tổ chức đại hội quả quyết phái người mời Cổ Viễn Hàng xuống.

(Tác giả có đôi lời: Giải thích thêm một câu ở chỗ này, không giải thích e răng sẽ có người dẫn dắt tiết tấu: thực tế là như vậy, trong trường hợp quan trọng, người có thân phận địa vị rất quan trọng phạm sai lầm, chỉ cần không có ai vạch trần tại chỗ, tất cả mọi người sẽ giả vờ tai bị điếc, sẽ chờ quay về và xử lý trong nội bộ là xong.

Nhưng một khi có người vạch trần tại chỗ, là chuyện xấu rất lớn, trong tình huống những người khác không thể giả câm vờ điếc mới có thể xử lý ngay thẳng, nhưng nếu ta không giải thích sẽ có người dẫn dắt tiết tấu nói cái gì mà văng sáng của vai chính...)


Sắc mặt Cổ Viễn Hàng u ám, nhìn chăm chú Tả Tiểu Đa một cách hung ác, hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Nhưng không về khách sạn, mà phóng thắng lên trời, một mình trở về Thượng Kinh.

Mà trong giờ phút này, Cổ Viễn Hàng căn bản không biết, càng không tưởng tượng được, đoạn đường về của mình lại là chuyến hành trình địa ngục!

Bị chặn giết suốt dọc đường đi giồng như con châu chấu...

Đương nhiên, những chuyện này để sau hẵng nói, đợi lát nữa chúng ta sẽ nói tiếp.

Cổ Viễn Hàng rời đi, Mã Trường Tư bên cạnh được bổ sung vào vị trí trở thành trọng tài mới.

Trận chung kết tiếp tục được tiến hành.

Mà lúc này vẻ mặt Đinh Tú Lan đang ngồi trên ghế trọng tài đã không còn sức sống, không có một chút hứng thú nào.

Ta nhìn cuộc thi đấu này còn có ý nghĩa gì?

Đặt điện thoại di động trong tay xuống—trong lúc thương lượng xử lý Cổ Viễn Hàng ban nấy, Đinh Tú Lan đã gửi tin nhản cho hiệu trưởng Cao Võ Tổ Long, trên trang tin đã đủ hơn hai trăm mẫu tin nhắn!


Bình luận

Truyện đang đọc