KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Thế là, lúc Tả Tiểu Đa đánh nhau với Mộng Trầm Ngư, nói chuyện càng khó nghe hơn, các loại lời lẽ ô uế, bẩn thỉu, tục tĩu, thao thao bất tuyệt, cứ trôi trảy như đọc Tam Tự Kinh, nói không ngừng nghỉ, nói được một câu đã hỏi thăm đến họ hàng hang hốc mười tám đời tổ tông, từ già trẻ lớn bé trai gái nhà họ Mộng đều không ai tránh được, ai nấy cũng đều bị hỏi thăm một lượt.

Mộng Trầm Ngư tức đến phổi cũng to ra ba vòng, ra tay đương nhiên cũng càng hung ác hơn, nhưng nàng càng hung dữ, tàn ác, thì Tả Tiểu Đa lại càng chửi mắng tàn độc hơn!

Đến nỗi, sau này, Mộng Trầm Ngư bắt đầu suy nghĩ lại những chuyện đã qua, lại bắt đầu thấy hối hận vì lúc ban đầu đã kích động để hắn nói những điều ấy!

Có phải bản thân nàng đã chửi hẳn hơi quá rồi không?

Nếu như nàng không bắt đầu, không phát động công kích bằng từ ngữ làm ví dụ trước, thì có phải đối phương cũng không mở miệng nói ra những lời lẽ ô uế, bẩn thỉu, tục tĩu ấy không?

Đây là đang cùng luyện tập đấy à?

Đây rõ ràng là bị chửi, mắng chửi từ sáng đến tối luôn!

Nhà họ Mộng của ta từ ngày nay ngược dòng đến tận thời xa xưa, tất cả những tổ tiên là nam cho đến tổ tiên là nữ, đều được đổi nhiều loại, thay nhiều cách thức. khác nhau hỏi thăm bảy, tám chục lần...

Còn về bản thân Mộng Trầm Ngư, trong miệng của Tả Tiểu Đa, đã thương tích đầy mình từ lâu rồi, tiền gian hậu sát, sau đó lại gian tiếp, giết tiếp vận vân mây mây, căn bản chính là một người không đáng được coi trọng, không đáng được nhắc đến.

Mộng Trầm Ngư từng tò mò mà tính toán một chút, nhưng nàng mới chỉ tính được có nửa tiếng đồng hồ đã tức điên lên rồi.


Bởi vì trong nửa tiếng đồng hồ này, Mộng Trầm Ngư: đã bị Tả Tiểu Đa dùng các loại phương thức giả tưởng lăng nhục, ngược đãi chết đến mười ba lần!

Rầm rầm rầm...

Mộng Trầm Ngư ra tay càng ngày càng nặng, các lúc. càng không có chừng mực nữa, sắc mặt tái mét, tức đến giận tím cả người.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em
4. Thần Có Tội, Xin Quỳ Ván Gỗ
=====================================

Không khống chế được giận run hết cả người.

Nàng hối hận rồi... nàng thật sự hối hận rồi... đây là thứ gì chứt

Anh trai thân yêu của ta, em gái ngươi vì chuyện chung thân đại sự của ngươi, ta thực sự đã phải chịu hết sự mắng nhiếc, chửi rủa mà người bình thường trong vòng mười ngàn kiếp cũng không chịu đựng bằng!

Với tư các là ái nữ được cưng chiều của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Mộng Thị, là thiên kiêu chỉ nữ, có nằm mơ cũng chẳng ngờ được, trên thế giới này lại có nhiều cách mắng chửi người khác, nhiều kiểu lăng nhục. người khác đến thết

Mà những cách thức này, đều bị Tả Tiểu Đa dùng một trạng thái như thể nước đổ từ ngân hà ra, dùng tên của nàng mà thao thao bất tuyệt, phát huy toàn lực. †rước mặt của nàng...

Đã lĩnh hội!

Bây giờ, trong lòng nàng chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Những ngày như thế này, hãy mau kết thúc đi!

Lúc mới bắt đầu, Mộng Trầm Ngư đưa Tả Tiểu Đa vào khoang điều dưỡng, nàng mới ở bên ngoài bình tĩnh được một lúc. Đến sau này, dứt khoát luôn, Tả Tiểu Đa vào một lần, thì Mộng Trầm Ngư cũng vào một lần.

Bởi vì, nếu nàng không vào, nàng sợ phổi của mình sẽ nổ tung vì tức giận mất!

Còn phải lo lắng cho cả lá gan của mình nữa!

Nàng cảm giác gan của mình đã bị tức đến sưng phù từ lâu rồi...

Đến ba rưỡi sáng.


Tả Tiểu Đa lại vào khoang điều dưỡng lần nữa.

Hắn chậc chậc lưỡi, suy nghĩ cân nhắc, một cảm giác suy tư, cảm khái tự nhiên nảy sinh.

Linh khí ở trong khoang điều dưỡng, vẫn dồi dào đến mức làm người khác phẫn nộ vô cùng, nhưng còn luồng mát lạnh thì không còn cách nào để duy trì tiếp được nữa, trạng thái giúp tăng thêm cảm giác mát lạnh bao phủ khắp kinh mạch toàn thân, đã không còn nữa!

“Thế này là... đã bão hòa rồi sao?” Tả Tiểu Đa ở trong khoang điều dưỡng thở dài.

Nếu như có thể được, thì trạng thái như thế này cứ thêm tám ngày mười ngày nữa hắn cũng không chê nhiều đâu!

“Thật là đáng tiếc!”

Tả Tiểu Đa nằm trong khoang điều dưỡng, không khỏi cảm thấy thất vọng, mất hết hứng thú, nếu đã không có thêm lợi ích này nữa, thì đến hứng thú mắng chửi Mộng Trâm Ngư, Tả Tiểu Đa cũng chẳng còn nữa.

“Nước bọt của ta không đáng tiền à? Mắng người cũng cần sức lực đấy! Còn cả nhiều thủ đoạn, phương. pháp, cách thức như thế, tất cả đều cần phải dùng đầu óc lên kế hoạch, trù tính hết đấy!”

Tả Tiểu Đa chìm chìm nổi nổi trong linh dịch, cảm giác linh dịch đang chảy đều lên từng tấc da thịt trên toàn thân, mỗi một sợi kinh mạch, đều vô cùng khoan khoái dễ chịu, vừa hồi phục, vừa rèn luyện xương cốt.

Bây giờ hắn đã lén lút rèn luyện đến xương ngực rồi.

Quả thực rất tiện lợi, bởi vì có một số xương, trước khi vào khoang điều dưỡng, Mộng Trầm Ngư đã đánh gãy hết rồi... xương ngón chân, xương cẳng chân, xương. đùi, xương ngón tay, xương cánh tay, xương vai, xương chậu, xương sườn... sau đó mới là xương ngực.

Rèn luyện xong xương ngực, xương cổ, thì phải dừng lại, bởi vì phân xương đầu không phải phần xương có thể rèn luyện ở cấp độ cảnh giới này.


Cảnh giới Võ Sĩ rèn luyện một lần, cảnh giới Võ Sư rèn luyện một lần, cảnh giới Tiên Thiên rèn luyện một lần, Thai Tức rèn luyện một lần, sau đó đến Đan Nguyên, sau đó mới có thể bắt đầu rèn luyện xương đầu lần đầu tiên được.

Hắn vừa điên cuồng liều mạng hấp thụ những lợi ích ở đây, vừa không nhịn được cau mày tự hỏi: “Chị Tiểu

Niệm đã đồng ý với bọn họ chuyện gì nhỉ?”

“Niệm Niệm mèo này, đúng là không khiến ta bớt lo được tí nào..."

Tả Tiểu Đa thở ngắn than dài.

Mười năm phút, nói ngắn không ngắn, nói dài thì thực sự không dài, đã sắp qua đi rồi.

Nhìn bầu không khí vẫn tràn đầy linh dịch như cũ, Tả Tiểu Đa nghĩ đến chuyện hắn chỉ có thể ở trong này ba ngày, mà bây giờ đã hơn một ngày trôi qua rồi, không khỏi bắt đầu thấy có chút lưu luyến không muốn rời đi.

“Nha đầu Mộng Trầm Ngư kia thế mà dám ra điều kiện với Niệm Niệm mèo, rõ ràng là coi thường Tả Tiểu Đa ta!” Tả Tiểu Đa càng nghĩ càng tức, đột nhiên hung hãn mở miệng, ừng ực ừng ực nuốt hết linh dịch dồi dào trong khoang điều dưỡng.

“Thực sự là không lợi dụng được cái gì khác nữa rồi...

“Xem chừng thứ này không có độc, cùng lắm là trộn lẫn mồ hôi với máu trên người của ta lẫn với thứ bẩn thỉu gì đấy. Cho dù là lúc trước có người khác ở, thì cũng sao. chứ? Bình thường bánh bao mà ta ăn cũng không phải là do người khác làm đấy sao? Ai dám đảm bảo trong bánh bao không có nước tiểu chứ...”


Bình luận

Truyện đang đọc