KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Tất cả học sinh vào lúc này, từng người đều cảm thấy da đầu tê dại. Đây là thái độ nói chuyện với Hiệu phó sao? Liệu có thể mở ra một trận đại chiến lúc này hay không!

Nghe nói Hiệu phó Hạng, Hạng Cuồng Nhân cũng là một người tàn nhẫn, tính khí nóng nảy, chỉ vài câu nói ngắn gọn vừa rồi, đã có thể thấy được sơ sơ!

Sau đó mọi người đã thấy được hình ảnh tuyệt đối không nên xuất hiện——

Hiệu phó Hạng lại gật đầu liên tục: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tất cả đều là ta không đúng, ta đi đây...”

“Xoạt”, lập tức cả người biến mất.

Nhìn ông lão tính tình mạnh mẽ nóng nảy như vậy, giống như núi cao sừng sững, thực sự cứ như vậy bị đuổi đi ư!

“Thầy giáo thật trâu bò!”

Tả Tiểu Đa không nhịn được hô to một tiếng, thực sự là không thể không bội phục!

“Thằng nhóc ngươi gào cái gì? Đến đây, để ta nhìn xem vốn liếng của ngươi như thế nào!”

Tả Tiểu Đa bị một câu nói phát ra từ nội tâm đẩy tới miệng núi lửa. Văn Hành Thiên đã sớm muốn đánh hắn!

Bởi vì bản thân thằng nhóc này ở một bên tự mình huấn luyện, có vẻ như quá ung dung thoải mái, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được lý do nên cho tên này một trận rồi.

Tả Tiểu Đa nhất thời nghênh đón một trận đánh đập so với mưa to gió lớn còn dày đặc, dữ dội hơn!

Ừ, ngươi không nhìn lầm, chính là bị đánh dữ dội đó!

Văn Hành Thiên áp chế tu vi ở Đan Nguyên cảnh tiêu chuẩn, sau đó lại từng bước tăng lên tới Đan Nguyên cảnh cao giai, đối chiến cùng Tả Tiểu Đa! Nhưng từ đầu đến cuối, vẫn là áp chế Tả Tiểu Đa đến mức thở cũng không nổi.

Nhưng, đây cũng là lần gần đây nhất Tả Tiểu Đa được chiến đấu vui vẻ thoải mái.

Quyền pháp, bộ pháp, cước pháp, kiếm pháp, các loại kiếm pháp, tất cả đều thay nhau ra trận, tùy ý thỏa thích, toàn tâm toàn ý chiến đấu.

Sau đó, thậm chí ngay cả chùy pháp tâm đắc, cái gì nâng nặng mà nhẹ, nâng nhẹ mà nặng, tất cả đều dung nhập vào trong kiếm pháp, bày ra công kích hướng về phía Văn Hành Thiên như thủy ngân tiết ra.

Văn Hành Thiên nhìn Tả Tiểu Đa vận dụng Linh Miêu Kiếm như bay, thỉnh thoảng còn có chiêu cuồng mãnh giống như chùy lớn nện xuống, hoặc là tiếp chiêu trong nháy mắt, rõ ràng chẳng qua chỉ là một cây kiếm, nhưng thực sự giống như cảm giác bị chùy lớn đánh vào.

Nhìn bả vai cánh tay gồ lên thật cao của Tả Tiểu Đa, nhìn lực eo của Tả Tiểu Đa, còn có động tác xoay tròn một cánh tay khác của Tả Tiểu Đa...

Đột nhiên ánh mắt chợt lóe, đùng một cái tát, trực tiếp đem cả người Tả Tiểu Đa quất bay ra ngoài, theo bước Hạng Xung trước đó.

Đến nỗi lớp trưởng Tả mới vừa rồi còn đang đại phát thần uy, kiếm quang mặc. sức tùy ý, bị một bàn tay quất vào thân kiếm, toàn bộ thân thể bị đánh cho xoay vòng, ước chừng bị xoay hơn bốn trăm vòng, văng xa hơn một trăm ba mươi mét!

Sau khi bị thua, đầu óc vẫn còn choáng váng, bại một cách vô cùng khó hiểu, không nói nên lời.

Lúc này Văn Hành Thiên ném Tả Tiểu Đa sang một bên: “Buổi tối ta tới tìm ngươi, chờ tal”

“222” Đầu óc Tả Tiểu Đa mơ hồ. Làm sao vậy?

Trong lòng Văn Hành Thiên đã có tính toán khác, nhưng không nói thẳng ra suy nghĩ của trong lòng mình.

Theo kinh nghiệm trải qua nhiều năm chinh chiến tiền tuyến của hắn, lại nhiều lần quan sát cách giữ lực phát lực của Tả Tiểu Đa, nhập vào xuất ra khai hợp, kiếm của thằng nhóc này, vậy mà không phải vũ khí cuối cùng của hắn? Thăng nhóc này, rốt cuộc át chủ bài của thằng nhóc này là búa nặng hay chùy lớn!?

Buổi tối cần phải dò xét ngọn nguồn một chút! Chủ ý đã quyết, nên đặt toàn bộ tâm trí lên người những học sinh khác.

Chỉ có một luồng tâm thần, thiết lập chương trình tự hủy cho nhẫn không gian của mình.

Ngộ nhỡ có một ngày mình gặp bất trắc, có người muốn động đến nhẫn không gian của mình, chiếc nhẫn sẽ tự động phá hủy!

Trong này, là hồ sơ của ba mươi sáu học sinh được mình thiết lập.

Những tài liệu này nếu rơi vào trong tay kẻ địch, thực sự là tai họa ngập đầu cho đám trẻ này.

Ròng rã một ngày. Chỉ nghe thấy Văn Hành Thiên tức giận gào thét.

“Chủ nghĩa hình thức! Mẹ kiếp toàn là chủ nghĩa hình thức, thầy dạy võ của các ngươi là ai? Dạy hư học sinh!”

“Chân Phiêu Phiêu, con mẹ nó ngươi không có việc gì cũng vén tóc là tật xấu ở đâu ra? Có mấy sợi tóc mà ngươi còn muốn vén sao? Còn một lần nữa thì tan học đi cạo trọc đầu luôn đi! Ngươi tới đi học hay là tới vén tóc?!”

“Hạng Băng! Tâm ma của ngươi là đâm đầu vào chỗ chết đúng không? Khí thế mạnh mẽ của Hạng gia các ngươi là chẳng ngó chẳng ngàng, lỗ mãng liều lĩnh sao?”

“Ngươi không thể học tập Lý Thành Long người ta một chút sao?

Căn cơ của hắn kém ngươi không chỉ một bậc, nhưng thực lực bây giờ của người ta, ngược lại hơn ngươi không chỉ một bậc, có mất mặt không? Có thể chừa chút mặt mũi cho lão Hạng nhà các ngươi không? Ta đúng là buồn thay cho Hạng Cuồng Nhân!

Không người nối nghiệp, không người nối nghiệp đấy!”

“Bì Nhất Bảo!Chân của ngươi đâu? Chân của ngươi gấy rồi hả?

Không đá người được hả? Không đánh nữ sinh hả? Cái tật xấu thương hương tiếc ngọc của ngươi là ở đâu ra vậy?! Có tin lão tử thiến ngươi hay không, để cho ngươi sau này. không còn vốn liếng mà thương hương tiếc ngọc nữa không?”

“Mạnh Trường Quân, ngươi đâm ra một kiếm, còn nâng cao chân sau làm gì? Mẹ nó ngươi đang học chó đi tiểu sao?! Có cần ta tặng ngươi danh hiệu một người một kiếm đi tiểu hay không, để cho người trong khắp thiên hạ đều biết tư thế oai hùng của ngươi!”

“Hách Hán! Vừa rồi tại sao lại lui? Trên dưới toàn thân chỉ có thanh kiếm trong tay ngươi kia mới là vũ khí hay sao? Đầu ngươi không thể đánh? Tay không thể nâng? Chân dài chẳng qua là để cho ngươi đi bộ? Không đá được người? Đầu óc ngươi bị úng nước, hay là bị úng nước tiểu rồi?!”

“Lý Thành Long! Mẹ nó ngươi bị làm sao thế? Ngươi có thể đánh Hạng Băng, cũng có thể ra tay độc ác với Hạng Băng, sao ngươi không thể cứng rắn với những nữ sinh khác? Trong vòng một phút nếu ngươi không đập vỡ mũi của Chân Phiêu Phiêu được, ta sẽ đánh gãy chân ngươi rồi ném ra ngoài Tiềm Longl!”

“Tóc dài như vậy, sao không níu lấy mà đánh?! Trong chiến đấu con gái tóc dài dùng để làm gì? Không phải là để cho ngươi túm lấy giống như giết gà hay sao?!”

Bình luận

Truyện đang đọc