KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Trên người Tả Tiểu Đa đổ máu rất nhiều chỗ, trên cổ máu thịt lẫn lộn, dễ nhận thấy một kiếm lúc nãy cũng không phải hoàn toàn không có tổn thương, trong mất lúc này đã tràn đầy kinh ngạc bước đến một bước, đau xót nói: “Xin lỗi, ta không có cách nào dừng tay..."

Mọi người đều thấy rất rõ ràng rất minh mẫn.

Trong khoảng khắc lúc đó, nếu như Tả Tiếu Đa không thể đánh chết Cao Yến Nhi, vậy đầu của chính Tả Tiểu Đa sẽ bị chém đứt rồi!

Dưới loại tình huống như vậy thì sao có thể dừng tay được chứ?

Đấy là điều mà bất cứ ai cũng có thế hiểu được.

“Tả Tiểu Đai Cái tên hung thủ giết người!”

Cùng với tiếng gào thét giận dữ nghẹn ngào, Cao Bình Nhi mang theo một luồng kiếm quang vội vã xông ra, đâm về phía Tả Tiểu Đa tự lui lại!

Lần tấn công bất ngờ này hoàn toàn không hề báo trước, cứ xông đến như vậy.

Đây không khác gì với đánh lén, thậm chí còn hèn hạ hơn.

“Đây không phải là đánh lén sao?”

Thầy Mã mặt ngựa không hài lòng: "Lấy cớ tâm trạng kích động vì người thân bị giết để chiếm lợi hả? Thập Tam Trung thành Phong Hải này toàn đào tạo ra mấy loại này thôi nhỉ?"

Lúc này thầy Mã đã không còn một chút thiện cảm nào với Thập Tam Trung Phong Hải nữa.


Chưa nói đến thật sự có chỗ không thích đáng, cho dù không có thì trong mắt hắn cũng không hề có chỗ thích hợp!

Mọi người bên dưới kinh ngạc kêu lên.

Trên khán đài, Tả Tiểu Đa vẫn đang lùi lại dường như không thể ngờ đến, hoàn toàn không kịp trở tay hét lớn một tiếng: “Ngươi đánh lén?!"

Tinh Không Bộ ở dưới chân lại được triển khai lần nữa, tỉnh quang liên tục lấp lánh, cả cơ thể lập tức bay lên, đấm vào mũi kiếm, sau đó dưới chân đan chéo kỳ lạ, trong tiếng gào thét liên tục đá 17, 18 cước!

Mà đòn phản công liên tiếp kia lại không hề hụt một cước nào!

Cao Bình Nhi phẫn nộ xông đến bị cước đầu tiên của Tả Tiểu Đa đá trúng huyệt thái dương, cước thứ hai rơi trúng bụng dưới, cước thứ ba trúng ngực... Sau đó cước thứ tư thứ năm thứ sáu... Thẳng đến cước thứ mười tám toàn độ đá lên đầu...

Ầm một tiếng, lại một cái đầu xinh đẹp cũng bị nổ tung!

Mà đại khái là khi Tả Tiểu Đa bộc phát cực hạn uy năng của bản thân quá gấp gáp, dễ dàng bộc phá khó lòng thu lại, mãi cho đến khi hoàn toàn đá xong mới rơi từ không trung xuống, lập tức ngã trên mặt đất, ngã đến cực kỳ thảm hại, không còn sức lực để có thể đứng vững!

Có thể thấy cảnh tượng vừa rồi chấn động lòng người thế nào, nhanh chóng gọn lẹ ra sao!

Tả Tiểu Đa rơi xuống còn khàn giọng hét lớn: “Không biết xấu hổ! Đấu sinh tử lại đi đánh lén!”

Sau đó lại làm ra tư thế chiến đấu, cố gắng quay người... Giống như không biết đối thủ đã bị hẳn đá chết...

Sau khi quay đầu mới đột nhiên sững sờ một lúc, hoang mang gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Sao chết rồi...”

Có thể thấy lăn bộc phát vừa rồi của hắn chỉ là hành động vô tình mà đến cả bản thân mình cũng không ý thức được...

Tất cả mọi người không biết nói gì.

Cảnh vừa rồi, ngoài cực ít những người ở bên cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng ra thì những người khác căn bản đều không thể nhìn rõ.

Một lưng kiếm quang cứ lao ra như vậy, sau đấy thì người con gái xinh đẹp mặc đồ trắng đánh lén kia đã lăn quay ra chết rồi.

Tất cả những chuyện đấy đều đến quá bất ngờ, quá nhanh chóng!

“Phản ứng theo bản năng thôi!”

Thầy Mã hít một hơi: “Đây là bộc phát cực hạn theo bản năng thôi... Nhưng mà đứa trẻ này lại có thể học được Long Môn Thối và Tinh Không Bộ của Côn Lôn đạo môn... Hơn nữa còn học rất tốt, gần như đã hòa nhập vào trong bản năng, đây là cấp độ phải đi đến mức độ thành thạo quen thuộc mới có thể làm được”

Tất cả mọi người lại yên lặng.


Chỉ với khoảng thời gian trong nháy mắt như vậy mà hai cô gái xinh đẹp vừa nhìn đã muốn yêu kia, hai thiếu nữa muốn dáng người có dáng người muốn khuôn mặt có khuôn mặt muốn khí chất có khí chất ấy... đã chết như vậy rồi?!

Hơn nữa còn chết theo kiểu cực kỳ thảm thiết nữa!

Người thứ nhất ít nhiều gì cũng đã chiến đấu rất lâu, ép đối phương dùng hết sức lực của chín trâu hai hổ ngoài ra còn cộng thêm một lạc đà mới không may bị gi ết chết.

Còn người thứ hai kia đã xảy ra chuyện gì? Cố ý đến nộp mạng hả? Tự tìm cái chết?

Đối phương hoàn toàn không có phòng bị, ngươi chạy ra đánh lén sau đó bị đối phương phản đòn đánh chết ngay lập tức.

Cái này... Cái này, cái này có vẻ như rất khó hiểu!

Chỉ có đối diện, Nhị Trung thành Phượng Hoàng, Dư Mạc Ngôn, Lý Thành Long cùng đám người kia đều đang tức giận mắng ầm hết lên, biểu cảm trên mặt của mỗi người đều cực kỳ uất ức.

“Các ngươi vậy mà lại đi đánh lén!”

“Đánh lén vô sỉ! Cho dù là lôi đài bình thường, cũng không có đánh lén như vậy!”

“Đúng, đây chính là lôi đài sinh tử! Thế nhưng lại ra tay đánh lén!!"

“Thầy giáo trường Thập Tam Trung Thành Phong Hải, cứ như vậy dạy học sinh?”

"May mà lão đại chúng ta phản ứng nhanh, bằng không... Hậu quả thực sự không thể tưởng tượng được!"

“Nếu bị đánh lén mà chết, có phải nói một câu nóng giận công tâm, nhất thời xúc động, là không có việc gì..."

“Quá đê tiện, quá vô si, tức chết ta, tức chết ta rồi..."


Năm người vẻ mặt phẫn nộ, bộ dáng nhiệt huyết bành lấp, giống như là chịu ủy khuất lớn.

Hơn nữa dẫn dắt toàn trường đồng thời hô ứng: “Đúng vậy, đây rõ ràng chính là đánh lén vô sỉ!"

“Thật sự là quá vô sỉ..."

“Người chết hay không chết để nói sau, nhưng đây khẳng định là đánh lén.”

Cư nhiên chẳng có mấy người chú ý, hiện tại Nhị Trung thành Phượng Hoàng trên mặt ủy khuất đến chết đi sống lại, đã thẳng liên tiếp hai trận, ngay cả sợi lông cũng không bị gì.

Mà trường Thập Tam Trung Phong Hải đang bị phỉ báng... Đã trả giá bằng hai mạng người!

Hồ Nhược Vân vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đám người Lý Thành Long và những người khác, sự phẫn nộ và bất mãn của mấy tên nhóc này không thể nói là giả được; nhưng chân tướng lại không phải là vì bị đánh lén, mà là vì tự mình không được lên sân đấu!

Hồ Nhược Vân và La Liệt liếc nhau một cái, tất cả đều cảm thấy mình rất mệt mỏi.

Đội mà mình dẫn tới, thật sự là không biết nên nói như thế nào, một minh tỉnh ở trên sân khấu biểu diễn, khuynh tình biểu diễn, năm người còn lại ở phía dưới phối hợp than thở khóc lóc...

Diễn xuất tỉnh tế, quả thực trình độ giống như là sách giáo khoa.

Hai người đều sinh ra một loại ý nghĩ quỷ dị: Hay là trở về kiến nghị một chút, nên đổi Nhị Trung Thành Phượng Hoàng thành học viện điện ảnh và truyền hình đi?


Bình luận

Truyện đang đọc