KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Ngụy huynh cười ha ha, nói: “Chỉ tiếc là người ta không tin... hơn nữa, cách bắt chuyện của Phùng huynh quá quê mùa rồi, họa sát thân, ha ha.... Sao ta lại không nhìn thấy tiểu tử vừa nấy có họa sát thân nhỉ?”

Phùng huynh thản nhiên nói: "Loại chuyện họa sát thân này, trước giờ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đâu có thể thật sự nhìn ra được? Hơn nữa, chúng ta là Vọng Khí Sĩ, cũng đâu phải xem tướng đâu”

“Vậy ngươi còn nói?”

“Nói vậy đương nhiên là có lý do của nó.”

Phùng huynh đã tính trước mọi việc, nói: “Thứ nhất, đây là một học sinh trường võ, hơn nữa còn là thuộc loại thiên tài ưu tú.”

“Thứ hai, thiên tài như vậy, mỗi ngày chắc chắn là không ngừng nghiên cứu, không ngừng ra ngoài làm nhiệm vụ."

“Mà cái gọi là họa sát thân, tất nhiên có thể là mình đây thương tích, ốm yếu nhiều bệnh trong người, cũng có thể là thương nhỏ đau nhẹ, chỉ cần hẳn đang rong quá trình nghiên cứu, hoặc là trong lúc làm nhiệm vụ, bị thương một chút, đều có thể nói là họa sát thân..... không phải sao?”

“Hơn nữa ta đâu có nói lúc nào sẽ bị thương bị tổn hại đâu, ta chỉ nói là gần đây. Dựa theo đạo lý mà nói, đám học sinh trường võ này, chuyện trên người có vài vết thương nhỏ, chảy một ít máu gì đấy, không nói là ngày nào cũng có, nhưng trong vòng tám ngày mười ngày đổ lại, kiểu gì cũng phải có một hai lần”

“Chỉ cần có, vậy chính là ta xem chuẩn rồi”

Phùng huynh thản nhiên cười nói: “Tin rằng đến lúc đó, tiểu tử đó sẽ tự nhiên tìm đến đến ta”


“Trời!”

Ba người còn lại cùng đồng thanh: “Ngươi đây rõ ràng là thủ đoạn của mấy tên lừa đảo trong giang hồ, cách làm này rất rối loạn, rất rối loạn.

“Thủ đoạn lửa đảo trong giang hồ thì đã làm sao, cái gọi là xem tướng mạo, đoán cát hung, mánh khóe thần côn lưu truyền lại nhiều năm như vậy há chẳng phải đều là chơi như vậy sao? Vọng Khí tự có nguồn gốc, nhưng mà nói đến xem tướng, cả cái đại lục có mấy người có thể xem chuẩn? Thật sự có cách nói này sao?”

Phùng huynh nói có vẻ tự đắc: “Nhìn thấy người có vẻ mặt lo lắng thì nói: Ôi chao, vị huynh đài này, trong nhà có chuyện không tốt! Nhìn thấy người mặt đầy tươi cười thì: Ồ, chúc mừng chúc mừng, sắp tới có hỷ sự. Đây không phải đều là cách làm bình thường sao? Sao lại là cách làm rối loạn rồi?"

“Nói cũng đúng, chúng ta chống mắt lên chờ xem, xem xem tên tiểu tử này có quay lại tìm ngươi không.”

Ba người còn lại không nhịn được cười.

Loại lừa bịp này, thật sự quá buồn cười

....

Tả Tiểu Đa rời khỏi tầm mắt của bốn người này, vừa đi vừa từ cửa kính bên đường xem tướng cho bản thân: “Họa sát thân cái rằm ấy, cái thẳng khốn nạn này rõ ràng là ăn nói lung tung! Lừa gạt Tả gia ta”

“Nhưng mà bốn người này không nghỉ ngờ gì chính là Vọng Khí Sĩ, hơn nữa, bọn họ chặn ta, cách nói muốn kết thiện duyên, cũng có lẽ là thật... Tin rằng phàm là Vọng Khí Sĩ có một chút thành tựu thì đã có thể nhìn ra được, khí thế của ta dồi dào..."

Tả Tiểu Đa nhíu mày trầm tư: "Nhưng mà, khí vận của bản thân bị người khác dòm phá, chính là chuyện cực kỳ không tốt.”

“Sau này phải tìm cách nào đó, che giấu nó đi mới được!"

Giữa lúc Tả Tiểu Đa quay cuồng suy nghĩ miên man, ngay lập tức nhớ đến tối hôm đó đi trực ban cùng Tả Tiểu Niệm, chiến lợi phẩm thu được có một cuốn Liễm Tức thuật bên trong chiếc nhẫn không gian kia.

“Không biết cuốn sách đó có ích không”

Những ngày này, bởi vì chuyện của Tả Tiểu Niệm, mà liên tục bận này bận kia, bận đến tối mày tối mặt, sớm đã quên cuốn sách đấy từ lâu rồi, nếu không phải hôm nay gặp bốn tên thần côn này, sợ rằng hẳn cũng không nhớ ra.

“Có lẽ có thể thử cuốn sách đó một chút”


Tả Tiểu Đa nghĩ trong lòng: "Người kia ấn cư ở thành Phượng Hoàng lâu như vậy, từ đầu đến cuối cũng không bị người khác phát hiện, có lẽ là có đủ các công năng như là che giấu khí thế, tu vi của bản thân, còn cụ thể đến trình độ nào, có cấp bậc cao thế nào thì lại không thể biết được, nhưng mà chắc chắn là có hiệu quả”

“Hôm nay tan học về nhà thì bắt đầu thử một chút.”

“Nếu không thì sau này gặp phải loại thần côn này, nhìn thấy khí thế như mặt trời ban trưa của Tả gia ta, cả đám đều đi đến bắt chuyện, thế thì phiền chết đi được”

“Con người mà, đẹp trai quá cũng có nhiều phiền toái! Haiz."

Tá Tiểu Đa đi thắng rồi rẽ ngoặt, chui vào một con hẻm nhỏ, chạy nhanh như tên bản về phía Nhị Trung.

Bây giờ sắp ba giờ rồi, nhưng mà vẫn có thể đến phòng trọng lực tu luyện hai tiếng rưỡi!

Trước khi đi vào phòng trọng lực, nhất định phải đến lớp nói chuyện, xúc tiến một chút tình cảm với các bạn học, hỏi bọn họ điểm cống hiến có đủ dùng không? Quan tâm một chút

Nhân tiện nói một chút về phiền não của mình, kể khổ, haiz, điểm cống hiến nhiều quá, dùng cũng dùng không hết, đúng là sầu chết đi được...

....

Lúc này, lãnh đạo cao cấp của Nhị Trung đang mở cuộc họp.

Cuộc họp có quy mô nhỏ, người tham gia cuộc họp tính ra cũng không quá 20 người. Nhưng mỗi người đều là nhân vật nòng cốt của Nhị Trung.

Trong đó giáo viên chủ nhiệm tham dự, cũng chỉ có mấy người là giáo viên chủ nhiệm của lớp trọng điểm, ừm, còn có một Tân Phương Dương.


Người chủ trì, đương nhiên là lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt.

Nhân viên tập chung đông đủ, tất cả mọi người đều cung kính, đến thở cũng không dám thở mạnh. Lão hiệu trưởng đích thân triệu tập mở cuộc họp, những chuyện như vậy đã rất nhiều năm không xuất hiện ở Nhị Trung rồi, có lẽ là do có việc quan trọng muốn tuyên bố.

"Hôm nay triệu tập mọi người đến cuộc họp này, chính là có chuyện rất quan trọng”

Hà Viên Nguyệt ho một tiếng, cơ thể của lão hiệu trưởng nhìn càng ngày càng yếu đi rõ ràng, nửa người nằm trên chiếc xe lăn, dường như chỉ có thể dựa hết vào chỗ tựa lưng của xe lăn để giúp nàng đỡ được cổ lên.

Tần Phương Dương ngồi ở phía cuối, chỉ cảm thấy. trái tim đang đau nhói.

Nàng, lại tiều tụy đi rồi.

Tân Phương Dương ở bên dưới nhìn chăm chú người kia, trong lòng chỉ có vô cùng đau khổ và buồn phiền.

“Chuyện ta muốn nói rất quan trọng, cụ thể quan. trọng như thế nào thì..."

Hà Viên Nguyệt mỉm cười một cái, nói: “Đại khái là cả... cuộc đời của ta, tất cả mọi việc cần phải giao phó đến tay chư vị”


Bình luận

Truyện đang đọc