KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Giờ đây, những thứ này đều bị nhét vào đầu Tả Tiểu Đa, còn là nhét hết luôn một lượt, đầu không nổ luôn cũng đã là một kỳ tích to lớn.

“Ổn chưa?”

“Ổn rồi ạ”

Ôm cái đầu vẫn hơi ngơ ngơ của mình, Tả Tiểu Đa chậm rãi đứng dậy, cả người nước tong tỏng ướt nhẹp.

Cũng không biết thế nào, Tả Tiểu Đa vẫn còn chưa ổn định lại tinh thần, đập vào mắt là một thân cây, suy nghĩ đầu tiên là xem khí tượng của cây này, nhìn thấy một ngọn cỏ, cũng nhìn theo bản năng, đến cả Tân Phương Dương cũng nhìn theo bản năng nốt

Vừa nhìn một cái, lại phát hiện ra điều không ổn.

“Thầy ơi”

Tả Tiểu Đa nhíu mày: "Sao đoạn thời gian này, thân thể, tu vi, thần thức, mà nhất là nội tình của thầy lại tiêu hao nhiều như vậy.”

Tân Phương Dương trước mặt cũng giống như một ngọn nến cao lớn, lấy cách thức trước nay chưa từng thấy thiêu đốt chính mình, tuy rằng quang mang chói mất nhưng ở trạng thái này cũng tựa như đốt thêm một phút thì căn cơ nội tình của mình cũng lại hao tổn thêm một phần. Mà loại hao tổn này chính là tiêu hao vĩnh cửu, khó có thể bù đắp được.

Tân Phương Dương ngẩn ra, rồi lại thản nhiên đáp: "Mấy hôm nay chiến đấu liên tục, khó tránh khi hao tổn.”

“Chắc người quên năng lực lớn nhất của ta là rồi hả, người đâu phải hao tốn do chiến đấu đơn thuần đâu?”

Tả Tiểu Đa lắc đầu: “Thầy Tân à, thầy cứ tiếp tục như vậy sẽ thành đầu hết đèn tắt mất thôi”

“Không sao” Tân Phương Dương tỏ ra vô cùng bình thản, lại là loại bình thản khác với vẻ lạnh nhạt thường ngày.


Tả Tiểu Đa biết mình không khuyên nổi, hẳn cũng nhìn ra được, tổn thất của Tân Phương Dương là do đâu.

Hiện tại Tân Phương Dương tựa như một người làm vườn dốc hết tâm huyết, ngưng tụ toàn bộ thâm thần, phân tán từng chút một tu vi, cảm ngộ, kiếm tâm của mình cho tất cả học sinh khi lên lớp dạy học.

Trọng điểm trong đó chính là mình, Lý Thành Long, Long Vũ Sinh, Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Minh, Vạn Lý Tú.

“Tân tẫn hỏa truyền”

Trong lòng Tả Tiểu Đa đột nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy.

Tăn Phương Dương cũng nhận ra được tuổi thọ của Hà Viên Nguyệt không còn bao nhiêu. Mà chính bản thân hẳn cũng không muốn tiếp tục tìm kiếm, càng không muốn tiếp tục khổ sở một mình chịu đựng cô đơn.

Có lẽ Tân Phương Dương từng có rất nhiều suy nghĩ, Nhật Nguyệt Quan, quân hàm, chiến đấu, bảo vệ... Nhưng bây giờ tư tưởng của hẳn đã thay đổi rất nhiều.

Tần Phương Dương hiện tại, có lẽ đang dự định, một khi Hà Viên Nguyệt từ trần, mình cũng sẽ đi theo.

Nhưng một thân tu vi của hẳn, bản thân cũng cảm thấy bỏ đi thì tiếc, bèn chọn phương thức như vậy, truyền thừa cho học trò của mình.

Bao gồm cả tâm huyết, tỉnh thần, linh hồn.

Bao gồm cả việc vừa rồi mình có thể tỉnh lại nhanh chóng, tất cả đều có nguyên nhân trong đó. Tân Phương Dương đang dùng tính thần niệm lực để nuôi dưỡng thần hồn của mình.

Tả Tiểu Đa khẽ thở dài.

Chuyện này biết làm sao đây?

Trong lòng hẳn nhanh chóng quyết định xong, đứng dậy rời đi.

Mình không thể đứng bên cạnh thầy Tân nữa, đứng đây càng lâu thì Tân Phương Dương sẽ phải bỏ ra càng nhiều, cũng chính là... chết càng nhanh.

“Đi đâu đấy?”

“Phòng trọng lực ạ”

“Haiz, ngươi đi đi."

Nhìn bóng lưng Tả Tiểu Đa rời đi, Tân Phương Dương híp mắt lại, đột nhiên cất lời: "Tả Tiểu Đa”

“Dạ”.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

“Ta không sao, ngươi đừng có đi nói lung tung đấy."


“Ta biết rồi”

Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tân Phương Dương ánh mắt sâu xa, nét mặt trầm tĩnh, đột nhiên cảm thấy tầu rĩ trong lòng.

Một loại bí thương thâm trầm chợt trào dâng.

Hỏi thế gian, tình là chi?

Mà khiến người như Tăn Phương Dương cũng sĩ cưỡng như vậy.

Tả Tiểu Đa bước vào phòng trọng lực.

Sáng nay, hẳn một lần đổi lấy tròn bốn giờ tu luyện.

Vừa liều mạng tu luyện, vừa cố gắng tiêu hóa biển trì thức vừa được nạp vào đầu. Dường như hẳn đang nỗ lực tu luyện bằng cách tiêu hao bản thân, lấy một cách thức càng hao tổn hơn để hấp thu trì thức, đối chiếu dung hợp từng chút một tất cả những thứ liên quan đến Vọng Khí Thuật.

Tả Tiểu Đa liều mạng ép buộc bản thân, yêu cầu chính mình phải nằm giữ tri thức học vấn mà người bình thường tích lũy cả đời trong một thời gian ngắn ngủi.

Dù vậy nhưng hãn vẫn ngại không đủ, hận không thể hoàn toàn thông hiểu dạo lí trong một phút đồng hồ.

Thời gian thật sự không nhiều.

Năm mươi ngày!

Cũng chỉ có năm mươi ngày thôi!

Mười hai giờ trưa.

Cả người Tả Tiểu Đa ướt đẫm mồ hôi như vừa từ bể bơi đi ra, dùng cả chân cả tay bò ra ngoài phòng trọng lực.

Lúc này Tả Tiểu Đa không còn sức lực để đi ra khỏi phòng trọng lực nữa.


Buổi trưa.

Tả Tiểu Đa chỉ tốn năm phút ăn uống xong xuôi, lại vọt vào phòng trọng lực lần nữa.

Thật sự đang giành giật từng giây, tranh thủ thời gian.

Lúc này Tả Tiểu Đa đối lấy sáu tiếng tu luyện.

Tân Phương Dương đứng ở cửa phòng trọng lực, ánh mắt sâu xa.

“Thắng bé không sao chứ?” Hắn hỏi thầy giáo trông coi phòng trọng lực.

“Không sao cả, ta cứ nghĩ là sẽ xảy ra chuyện cơ!" Thầy giáo này tỏ ra khâm phục: "Ta trông coi phòng trọng lực hai mươi bảy năm... Cho tới bây giờ chưa từng thấy học sinh nào liều mạng như vậy.”

“Hôm qua hắn chỉ tu luyện quyền cước bộ pháp, tiêu hao quá độ thì cũng mệt rã rời thôi. Tình trạng tương tự không phải là hiếm thấy gì."

“Nhưng tu luyện cường độ cao liên tục hai ngày, tất nhiên sẽ tạo thành gánh nặng cực lớn đối với cơ thể. Ta vẫn luôn chú ý đến tình trạng của cậu học sinh này. Một khi có vấn đề xảy ra, ta sẽ bước vào giúp đỡ. Trước đây cũng không ít học sinh không nắm được trạng thái của bản thân, miễn cưỡng tu luyện để xảy ra vấn đề.”

Thầy giáo ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng học sinh này của thầy không chỉ có nghị lực hơn người, tố chất thân thể và cả tu vi nội tình lại càng mạnh mẽ vượt trội. Từ mười một giờ sáng nay hắn đã bất đầu thử nhảy đánh, dưới trọng lực gấp năm lần thi triển Tính Không Bộ trên không. Cuối cùng sau một giờ đã có thể vận dụng linh hoạt, thi triển tùy ý, rồi lại vận dụng tổng hợp ba môn công phu của Côn Lôn Đạo Môn, luyện tập trong không trung ở giới hạn lớn nhất, tiến bộ như vậy làm ta thấy mà cũng choáng váng”

"Ừm."

“Đến buổi chiều sau khi tu luyện xong, hẳn còn nhầm mắt lại tu luyện tất cả, ngoại trừ ban đầu còn hơi trở ngại, thì đã lên tay rất nhanh, quay về trạng thái trôi chảy quen thuộc”

"Tốt rồi."


Bình luận

Truyện đang đọc