KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

“Một ngày sinh trưởng được một cây linh dược ngàn năm? Đầy đủ tất cả các loại ?... Đệch mợ, máy tính bây giờ ... Có thể tính được con số đó không?"

Cuối cùng, Tả Tiểu Đa tự làm mình phấn chấn đến tỉnh ngủ.

Vừa tỉnh dậy, bởi vì tinh thần phấn khích đang dâng cao nên không thể ngủ lại nữa, dứt khoát bắt đầu tìm kiếm sách về phương diện Vọng Khí ở trong đầu, xem thử về việc địa mạch có thể kết hợp thành siêu cấp Linh Mạch hay không?

Dần dần phát hiện thật sự có rất nhiều thứ bản thân còn chưa biết đến ..

"Xem ra sau này cần phải xem thêm nhiều sách về phương diện này mới được, bản thân càng có nhiều kiến thức thì càng tốt không đúng sao."

Tả Tiểu Đa nhớ đến thư viện lớn kia của Cao Võ Tiềm Long, không chịu được cảm thấy đau đầu, tốt nhất là ... Nén hết tất cả vào trong Ngọc Giản sau đó tự mình tìm Văn Hành Thiên để trực tiếp lĩnh ngộ ...

"Như vậy là không sợ nhiều lắm."

Tả Tiểu Đa định ngày mai sử dụng 10 điểm để đi đến thư viện xem kết quả.

Đến sáng sớm hôm sau, Tả Tiểu Đa vừa đến trường học đã thấy Hạng Xung xông đến, trực tiếp chặn Tả Tiểu Đa trước cổng nơi người đến người đi: "Lớp trưởng Tả, xem giúp ta cái đi."

Nói xong trực tiếp lấy ra 50 viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm sáng lấp la lấp lánh tản ra linh khí nồng nặc nhét vào trong tay của Tả Tiểu Đa: "Lớp trưởng Tả, gần đây có hơi viêm màng túi, ngươi đừng để ý nha, tuyệt đối đừng chê ít, chút ít lòng thành, không đáng để ý đến."

Tả Tiểu Đa từ chối nói: "Đều là bạn cùng lớp với nhau sao phải khách sáo như vậy?"

"Haizzz, ngươi cũng đã hao tổn bản thân mà, Tả lão đại cầm lấy bồi bổ cơ thể, người trân trọng sự giàu có như ngươi không so với những người khác được ... " Hạng Xung nói.

Một người khăng khăng muốn đưa, một người khăng khăng nhún nhường.

Đẩy qua đẩy lại ...

Hạng Xung ngáo luôn.

Một người thô lỗ cộc cẳn 2m27 ngơ ngác ngay tại chỗ.

Lớp trưởng Tả, ngươi đã thu vào nhẫn không gian rồi, chỉ nói nói miệng cho gì đấy là có ý gì ?!

Mới sáng sớm đã có 50 viên thượng phẩm vào túi rồi, hiện thực đấy khiến tinh thần của Tả Tiểu Đa vô cùng thoải mái dễ chịu.

Nhanh chân nhanh tay thu lấy Tinh Hồn Ngọc, thong thả nói: "Ngươi viết một chữ để ta xem thử."

Hạng Xung bối rối lo lắng: "Viết chữ? Chữ gì?"

Chưa từng nghe qua kêu viết chữ, ta chỉ đến phối hợp diễn kịch thôi mà ... Sao còn phải viết chữ nữa?

Đấy chính là ngoài mức phục vụ!

Ta chỉ bán thân không bán nghệ hiểu không hả ...


Mà lúc này, các học sinh đứng xem càng lúc càng nhiều, mỗi một người đều xem rất nghiêm túc, đương nhiên cũng có vài người cười đùa cợt nhả, rõ ràng là có dự định xem náo nhiệt.

Hạng Xung suy nghĩ một lúc lâu, nhặt một nhánh cây viết một chữ "Tình” lên mặt đất; Có chút khó chịu hỏi: “Lớp trưởng Tả, chữ này, được không?"

“Được, chữ này là được rồi, tùy tâm trỗi dậy, thiên ý khó lường!"

Tả Tiểu Đa khẳng định nói.

"Vậy lấy chữ này đi." Hạng Xung rất lơ là.

Hắn cảm thấy bản thân không có vấn đề gì.

Đến làm người diễn kịch rất đơn thuần, ta là một người thành thực, làm nhiều hơn một chút chính là nhiều hơn một chút, không sao cả.

Cho dù chút nữa ngươi có nói cái gì ta cũng đều sẽ đáp: Wao, chuẩn dữ vậy! Lão đại giỏi quá trời quá đất !!

Tả Tiểu Đa nhìn chữ "Tình" kia, ngược lại rơi vào trạng thái do dự.

Nếu như Hạng Xung không viết chữ đấy thì Tả Tiểu Đa thật sự sẽ không quá để ý đến tướng mạo của hắn; Bởi vì không có bất cứ tai nạn nào, liếc mắt Vọng Khí là có thể biết được đầu mối; Nhưng mà vừa viết chữ đấy, lại nhìn tướng mạo của Hạng Xung lúc này, Tả Tiểu Đa nhạy bén phát hiện chỗ không đúng lắm.

"Tình ... Có lòng mà làm, trong lòng mười hai tháng."

Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng thở dài: "Yên Chi Sát, đời này khổ."

Trong lòng Hạng Xung bối rối khi nghe lời tiên tri của Tả Tiểu Đa, vô ý hỏi: "Tả lão đại, lời của ngươi là sao vậy? Cuối cùng là gì, không phải chuyện tốt hả?"

"Ta tặng ngươi vài câu, chỉ cần ngươi thật sự làm theo, làm đầy đủ, có lẽ ... Sẽ có thể xoay chuyển."

Ánh mắt Tả Tiểu Đa nghiêm trọng nhìn lên chữ viết trên mặt đất kia, thản nhiên nói: "Khi tim này động trời đất rỗng, một năm bốn mùa khổ lênh đênh; Trong mười hai tháng nhìn trời oán hận, lúc đầu sao lại không vô tình."

“Hạng Xung, kiếp hoa đào, Yên Chi Sát; Nếu muốn tránh né, vậy thì ... Trước khi Quy Nhat đung sinh long yeu thương!"

Hạng Xung càng trở nên ngẩn người, mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại.

Gãi gãi đầu nói: "Lớp trưởng Tả, lời ngươi nói mơ mơ hồ hồ, có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?"

Tả Tiểu Đa thở dài, nói: "Ngươi chỉ cần nhớ, trước khi Quy Nhất đừng động tình là được. Ừm, chính là trước Quy Huyền. Với tu vi của ngươi ... Tin là cũng không cần quá nhiều thời gian để tới Quy Huyền đâu. Haizzz ... Nhưng mà với tính cách của ngươi ... "

Tả Tiểu Đa than thở từ tận đáy lòng, bởi vì hắn biết, người trong thế gian có lẽ chỉ có chuyện này là khó lòng kiềm chế được nhất.

Tình cảm nam nữ xuất phát từ tim, không thể chắc chắn khi nào trong lòng đột nhiên rung động, giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ, một khi cháy rồi sẽ không thể cứu vãn được.

Cho dù bản thân đã mở miệng nhắc nhở nhưng chuyện đã ập lên đầu ... Hạng Xung có thể làm được hay không thì Tả Tiểu Đa không nắm chắc chút nào.

Bên khác, Hạng Băng mặc đồ trắng, đôi mi xinh đẹp nhíu lại đang âm thầm học thuộc những lời Tả Tiểu Đa nói.

Khác với Hạng Xung.

Hạng Băng tin tưởng vào những lời phán quyết của Tả Tiểu Đa một cách vô cùng hết lòng.

Nàng tin chắc Tả Tiểu Đa đã nhìn thấy gì đó cho nên mấy câu liên quan đến anh trai của mình kia nàng đều nhớ rõ không bỏ sót chữ nào.

Sau khi trở về nhất định phải để cho cha tìm người phân tích kỹ từng câu từng chữ, xem thử rốt cuộc là có ý gì.

Dù sao cũng cảm thấy không phải là chuyện gì tốt.

Không thể tìm vợ hay là tình cảm xảy ra vấn đề?


Tả Tiểu Đa cau mày: "Hửm?"

“Khụ khụ ... "

Lớp trưởng lớp hai Quế Hiểu Thành do dự một lúc, lập tức đưa đến 50 viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, nói: "Làm phiền lớp trưởng Tả rồi."

"Ngươi muốn xem gì?" Lần này đến cả giả vờ từ chối Tả Tiểu Đa cũng không làm, trực tiếp nhận lấy.

Bình luận

Truyện đang đọc