KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Nói chung cả đoạn đường đều là va đập lung tung.

Bất kế là đèn pin cường quang, tỉa hồng ngoại, huỳnh quang của di động thậm chí cả ngọn đuốc cũng đều vô dụng.

Ngay cả tu giả đạt đến cảnh giới Anh Biến cũng đánh mất toàn bộ ưu thế trong phạm vi sương mù này, dù chưởng phong, quyền phong mãnh liệt hình thành bởi tu vi mạnh mẽ cũng không thể tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với màn sương trắng.

Nhiều lắm là rung rinh một cái, sau đó hết chuyện.

Cuối cùng vì sợ đập vỡ bia mộ, bất kính với tổ tông, không dám dùng hết toàn lực, ra tay bất chấp nên đành dò dẫm từng bước.

Sau tròn nửa tiếng, cuối cùng mọi người cũng đến được vị trí trung tâm của mộ tổ.

Mọi người đi tới vị trí chính giữa, thứ đập vào mắt khiến tất cả mọi người trên dưới Ninh gia đều im lặng.

Chỉ thấy vị trí ngay giữa mộ phần tổ tiên ào ào bốc ra khói trắng dày đặc giống như một cái ống khói to đùng.

Không ngừng tuôn ra như bốc cháy từ dưới cửu tuyền.

“Chuyện gì thế này? Ai nói cho ta biết đây là chuyện gì được không?” Ninh Tùy Phong mở to hai mất, cả người đều run tẩy.

Người mang huyết mạch dòng chính của Ninh gia thấy tình cảnh này đều quỳ rạp xuống đất, tất cả đều không khỏi cảm thấy run rẩy từ tận linh hồn.

Cái livestream trước đó nói chẳng sai tí nào.

Khi xưa người ta chửi hay khen ai, đều hay nói: Mộ phần tổ tiên nhà ngươi bốc khói


Nhưng đây chỉ là một câu tục ngữ được tương truyền từ xưa mà thôi.

Mà bây giờ... mộ phần tổ tiên của Ninh gia lại bốc khói thật sự, hơn nữa còn bốc khói trằng. Bất kể là mắng hay khen người đều chưa từng có ý kiến nào nói về khói trắng hết.

Mộ phần tổ tiên nhà ngươi bốc khói xanh - đang khen người gặp chuyện tốt.

Mộ phần tổ tiên nhà ngươi bốc khói đen - lại là mắng chửi người ta.

Nhưng... Mộ phần tổ tiên bốc khói trắng...

Thì hơi bị khó hiểu đấy.

Khói trắng cũng không dừng lại chỉ vì người Ninh gia đến, vẫn trào ra bên ngoài mãnh liệt như cũ. Thậm chí vào lúc người gia tộc Ninh Thị tập thể cùng quỳ xuống càng có khuynh hướng tuôn trào mạnh mế hơn.

Kéo dài như thế đến một lát sau....

Bùm một tiếng nổ đột ngột, toàn bộ mộ phần tổ tiên đều sụp xuống phía dưới. Tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã xuống hố mộ vừa sụp, ai nấy đều té thất điên bát đảo, rồi tính rối mù

Trong một mảnh mông lung, tất cả đều thấy một hư ảnh như thật như ảo, như có như không, từ từ hiện ra trong màn sương trằng, y phục cổ xưa, khuôn mặt không nhìn rõ, đứng trong hư không giữa sương trắng dày đặc.

Hư ảnh này đứng sừng sững một lúc, đột nhiên giơ một tay lên, chỉ về phía đông...

Mọi người nhìn về phía đông nhưng chẳng có gì cả.

Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ giáng thẳng xuống, vang lên một tiếng nổ lớn, đánh tan hư ảnh kia.

Vù vù vù....

Cuồng phong mãnh liệt chợt thổi qua.

Khói trắng bên trên mộ phần tổ tiên Ninh gia ngưng mà không tán, ngay cả kình khí mạnh mẽ cũng khó mà lay động được trước đó cứ như vậy lặng lẽ tản đi cực kỳ nhanh chóng.

Nhiều lắm cũng chỉ bằng thời gian nửa chén trà, khói trắng tan hết, mọi người rớt bên trong hố mộ. ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là trời quang mây. tạnh, tỉnh hà sáng sủa.

Làm quái gì có đám mây nào?

Nhưng mà....sét đánh lúc đó là từ đâu ra nhỉ?

Còn có, hư ảnh... chỉ về phía đông là chỗ nào?

Rốt cuộc có dụng ý gì?

Mọi người cảm nhận được dưới chân hình như lại có chấn động, vội vàng nhảy lên một cái, lại phát hiện ra khắp mặt đất, đâu đâu cũng có chấn động.

“Động đất à? Chạy mau”


Mọi người đồng loạt phi ra bên ngoài, ngay lúc đang ở trên không, lại nghe thấy một tiếng nổ nữa, cả mộ phần tổ tiên của Ninh Thị trong phạm vi mấy trăm dặm đều sụp hết xuống.

Nơi vốn là mộ phần tổ tiên biến thành một cái hố sâu không đáy.

Trong hố sâu loáng thoáng có khói trắng bốc lên, mà nhất thời lại nhìn không thấy đáy. Cả khoảnh đất rơi xuống mà không có lấy một tiếng vang truyền lên.

Ninh Khuynh Thành thấy thế càng thêm hoảng sợ, nội tâm rối loạn, suýt nữa thì ngã xuống. May mà Ninh Tùy Phong vội vã đưa tay kéo lại, mang theo con gái bay ra khỏi phạm vi hố sâu.

Người Ninh Gia đứng trên không quan sát cái hố. †o này, ai nấy đều mang vẻ mặt phức tạp, tâm trạng cũng khó mà miêu tả được.

Lại qua gần một phút, lúc này mới có tiếng trăm đục mơ hồ liên tiếp vang lên từ dưới nền đất.

Đây là... thế nào?

“Chuyện gì vậy?” Một người Ninh gia toát mồ hôi lạnh hỏi.

"Không biết nữa”

“Mộ tổ... mất rồi...”

Kẻ còn lại sắc mặt tái xanh, trong mắt là nổi sợ hãi khôn tả: “Ninh gia ta... Rốt cuộc đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì? Mà sự tình lại đi đến đến mức độ này?"

Những người khác đều im lặng.

Ninh gia cát cứ ở thành Phượng Hoàng hơn một nghìn năm, đúng là... đã làm ra không ít chuyện thương thiên hạ lý.

Dù sao, nếu không làm những chuyện đó thì làm gì có Ninh gia bây giờ?

“Vẽ trước đã"

Ninh Tùy Phong săm mặt, vung tay lên: “Đợi đến sáng sớm khi dương khí thịnh nhất rồi quay lại xem kết quả."


“Vâng”

Sáng sớm hôm sau.

Đưa tang Hồng Hạt Tử.

Tả Tiểu Đa mặc áo bào xanh, chân đi dép cỏ trắng, bên hông buộc một sợi dây gai, đầu đội khăn xô, tiễn đưa cha nuôi.

Dù sao cũng không phải con đẻ, không cần phải mặc để tang chuẩn chỉ, một đôi giày cỏ, một sợi dây gai là đủ rồi

Toàn bộ Tả gia đều đi đưa, Tả Tiểu Niệm và Ngô Vũ Đình cũng coi như người nhà mà góp mặt, cùng đi đưa tiễn.

Đội ngũ đưa ma đi thẳng ra khỏi cổng thành, đến phía tây nam thành ven đại lộ.

Bên đó chính là phần mộ mà Hồng Hạt Tử đã chọn sẵn cho mình.

Tả Tiểu Đa quỳ xuống, dập đầu chín cái, cất tiếng khóc nỉ non như hát: “Cha nuôi, lên đường thuận lợi, cõi âm có phúc, hoàng tuyền mở cửa luân hồi..."

Thanh âm vang vọng thật lâu giữa trời đất.

Truyền thuyết kế rằng, sau khi người chết, cần có người thân nhất hộ tống linh hồn, đi tới nơi chôn cất, sau đó gõ cửa hoàng tuyền luân hồi, như vậy thì người chết mới được yên nghỉ.

Nếu không phải đợi cơ duyên siêu độ mới có thể yên giấc ngàn thu. Mà trước đó sẽ biến thành cô hồn đã quỷ, nếu xui xéo còn hồn phi phách tán, không được. siêu sinh

Tả Trường Lộ cũng mặc một bộ áo bào xanh, trên tay áo còn quấn một vòng vải trắng, chân đi giày vải đen, tay cầm một cái xẻng lớn.


Bình luận

Truyện đang đọc