KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Lan Băng Nhụy cau mày: "Ngươi dùng binh khí thì thế nào? Sức mạnh không bằng người khác, nhận thua một lần cũng không mất mặt. Tả Tiểu Đa, sao phải chật vật chống đỡ”

“Ta để ngươi nhận thua là vì kiếm của ta quá hung, quá sắc bén, ta sợ lỡ tay làm ngươi bị thương. Dù sao cũng là cùng đạo môn, ngươi còn là thế hệ sau... Ngươi thua trong tay ta, cũng không tính là mất mặt”

Tả Tiểu Đa cười toe toét nói: "Vậy ngươi nhận thua không được sao? Ngươi thua trong tay ta, cũng không tính là mất mặt đâu."

Tả Tiểu Đa cười ha ha: “Quả thật câu này của ngươi cũng chính là câu ta muốn nói, không biết ngươi tin không?”

Tay hân nắm trong không khí, cách một tiếng, một thanh bảo kiếm bằng không xuất hiện, ánh kiếm trong veo như nước, mỏng như cánh ve: “Mà ngươi đã dùng kiếm trước, ta đây cũng không khách sáo, từ cùng một nguồn mà ra, chắc chắn ta sẽ chừa cho ngươi chút mặt mũi”

Kiếm!

Hai thanh kiếm!

Với lại còn là hai thanh thần khí tuyệt thế, tỏa sáng ở đây!

Gồm cả thầy dẫn đội của Lan Băng Nhụy, tất cả thầy trọng tài đều ngây người tập thể.

Tất cả đều nghĩ như nhay: Hai người này thật là khó đoán!

Những trận đấu từ trước đến giờ, Lan Băng Nhụy đều không dùng binh khí nào.

Vừa hay Tả Tiểu Đa cũng vậy.

Nhưng bây giờ hai người lại lần lượt lấy kiếm ra, mà kiếm lấy ra đều là cấp bậc thần binh tuyệt thế, ngụ ý trong này, há có thể không khiến người khác nghĩ nhiều hơn!

Mấy thầy cô trọng tài, ai cũng lắc đầu cười khổ.

Sắc mặt Đinh Tú Lan thay đổi, khóe miệng co rúm, sau cả buổi không nói được lời nào mới lầm bẩm: “Mẹ nó, lại là đại gia gặp đại gia... đến lão nương cũng lầm rồi, gia thế của tên tiểu quỷ Tả Tiểu Đa này cũng không đơn giản, hay nói đúng hơn là rất có bối cảnh!”

Những giáo viên khác ai nấy cũng lắc đầu cười khổ.

Có hơn gì ngươi đâu? Không phải chúng ta cũng lầm sao?

Ai mà ngờ mệnh danh là Thiết Quyền công tử lại xuất ra ám khí làm át chủ bài, sau ám khí lại nói thân pháp thối pháp là át chủ bài, sau đến đến bây giờ... bị hung hăng dồn ép lại lấy kiếm ra.

Chuyện này quả thật vô cùng cạn lời.

Ánh kiếm chợt lóe, hai người tấn công cùng lúc, thế công đã khác hẳn trước đó, giống như hai người mới, tiến hành kiếm quyết.

Khán giả sau hai người này càng cảm thấy khác biệt.

Khán giả sau lưng Tả Tiểu Đa đối diện với Lan Băng Nhụy, chỉ cảm thấy mình đối diện với núi tuyết cực kỳ lạnh, đại tuyết rơi rơi xuống đầu, lạnh lẽo thấu xương.

Xa xa vô số ánh mặt trời chiếu rọi huyền băng, lấp lánh chói mắt.

Mà khán giả sau lưng Lan Băng Nhụy đối diện với Tả Tiểu Đa lại cảm thấy mưa lất phất tạt vào mặt, tất cả mọi người giống như đi chăm chậm trong mưa bụi, đây ấm áp, dịu dàng, khoan khoái, thoải mái dễ chị không thể nói.

Ý cảnh như thế này thật là say sưa.

Dù bằng tuyết của Lan Băng Nhụy điên cuống, tuy núi tuyết cao, nhưng đối diện với mưa phùn lất phất của Tả Tiểu Đa, để mưa thuận gió hòa, cách thức trau chuốt vật vô thanh, từng chút bị đối phương hòa tan, tuy quá trình chậm rãi, lại chân thực lạ thường, chân thực không phải hư ảo.

Lần so tài kiếm pháp này của hai người, Tả Tiểu Đa lại mờ ảo chiến được ưu thế, thậm chí dấu vết ưu thế này dần đần lộ rõ từng chút một.

Kết quả này khiến tất cả mọi người xem trận chiến đều ngạc nhiên!

“Đứa nhỏ này là quái thai gì vậy!" Định Tú Lan ngạc nhiên không khép miệng được.

Trong lòng Lan Băng Nhụy hơi cuống, lần lượt thay đổi ba loại kiếm pháp, nhưng kiếm trước mặt mềm mại nhẹ nhàng, kiếm pháp tỉ mỉ như mưa nhỏ ngày xuân, hoàn toàn khống có tác dụng, vô cùng vô tận không ngừng, từ đầu đến cuối không chế kiếm pháp của mình!

Lan Băng Nhụy rít dài một tiếng, cuối cùng tức giận thật sự, hét lên: “Đã vậy thì tới luôn!”

Đột nhiên trên mặt toát ra một luồng khí màu trắng.

Cả người đều lất phất sương trắng, nhưng trong phút chốc, người ở sân đều cảm thấy lạnh lẽo từng cơn, không khí đột nhiên hạ xuống dưới điểm đóng băng!

Trước sau không quá mười mấy hơi thở, bất ngờ trên võ đài có thêm một lớp băng trắng dày!

"Đây là... Huyền m Đại Pháp!"

Mấy giáo viên trường Cao Võ không hẹn mà cùng đứng lên, sửng sốt nhìn lên sân!

Công chúa nhà họ Lan này đã tu luyện Huyền m Đại Pháp, với lại đã có thành tựu, bỗng nhiên tu luyện đến mức từ nông đến sâu.

Thành tựu này thật sự không thể coi thường!

“Cô nhóc nhà họ Lan này, Cao Võ Vân Đoan ở Thượng Kinh chúng ta, nhất định phải lôi kéo cho bằng được!”

Hai mắt người giáo viên của Cao Võ Vân Đoan ở Thượng Kinh phát sáng, nhìn chăm chăm Lan Băng Nhụy trong sân đã khống chế toàn cục, lộ ra yêu thích không che giấu.

Thiên tài tuyệt vời như vậy quả thật quá hợp với Cao Võ Vân Đoan!

"Ngươi nói muốn là được chắc, ngươi nghĩ ngươi là ai?"

Giáo viên của Cao Võ Tiềm Long hừ một tiếng, liếc mắt sang đầy khinh thường.

Giáo viên của Cao Võ Vân Đoan thờ ơ nói: “Các ngươi lùi khỏi cạnh tranh, đương nhiên là của chúng ta, nhưng mà, chỉ căn các ngươi đồng ý, mấy thiên tài còn lại, chẳng hạn như Tả Tiểu Đa, Chu Vân Thanh, chúng †a đều không tranh với các ngươi là được”

Đinh Tú Lan híp mắt, giáo viên Cao Võ Tiềm Long nọ cũng thay đối vẻ mặt, hay người cùng hỏi: "Quân tử nhất ngôn!”

“Tứ mã nan truy!”

Giáo viên Cao Võ Vân Đoan thơ ơ nói: “Nhất ngôn cửu đỉnh, cái này có gì phải nghi ngờ?”

“Được, chịu luôn!”

Hai người đồng thanh trả lời, dường như sợ đối phương hối hận.

Lúc này, không khí trong sân càng ngày càng thấp, nhiệt độ trên võ đài dã xuống dưới không độ từ lâu, chỉ không biết xuống dưới âm mấy mươi độ rồi

Lan Băng Nhụy vẫn tiếp tục tiến hành Huyền m Đại Pháp, trường kiếm phơi phới, mạnh mẽ tấn công, đàn áp Tả Tiểu Đa.

Một kiếm một chưởng tung hoành bay vút như tinh linh tỏa ra khí lạnh bay nhảy trong băng tuyết ngập trời.

Đến lúc này, đến ranh giới võ đài cũng bắt đầu có gờ băng, nơi cao hơn đương nhiên nóng rực của thời tiết sẽ xung đột với độ lạnh, thỉnh thoảng bốc lên mảng nước sương, khí hóa biến mất.

Xem như là trung tâm tấn công của khí lạnh, trên người Tả Tiểu Đa đã phú đầy băng tuyết, đến cả chân mày, tóc cũng đều phủ một lớp trắng.

Nhưng kiếm trên tay hẳn vẫn không buông lỏng chút nào, vẫn phản công từ chiêu từng chiêu, từ đầu đến cuối vững vàng, một tấc không nhường!

“Đai cục đã định. Tả Tiểu Đa thua chắc rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc