KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Diệp Trường Thanh khó khăn dừng cơn ho khan, run rẩy lau miệng nhìn thằng nhóc trước mặt, vẻ mặt bất lực: “Cái mạng già này của ta, chiến đấu hơn nghìn năm rồi vẫn không có ai có thể lấy được, hôm nay lại suýt bị ngươi lây mất, cái gọi là miệng lưỡi bén như dao, giết người không dao chẳng qua cũng chỉ có vậy!”

Tả Tiểu Đa chân thành sợ hãi: “Học trò không dám, hiệu trưởng tuổi tác cường tráng, thiên thu vạn cổ, tùng bách sinh trưởng xanh tốt, còn mãi muôn đời!”

Diệp Trường Thanh lại trợn mắt theo bản năng.

Thằng bé này không chỉ có diễn xuất vô cùng giỏi mà tính cách cũng rất xảo quyệt, vô cùng cáo già.

Nhìn lần nịnh bợ này, từng câu từng chữ.

Vốn chỉ muốn xem trộm thôi, kết quả lại trở thành ngồi ở đây, nếu đã như vậy rồi thì dứt khoát giao tiếp chính diện cũng không sao cả.

“Tiểu Đa à, ngươi hài lòng với ngôi nhà này chứ?”

Diệp Trường Thanh vuốt vuốt râu cười mỉm nói.

“Quả thật là một nơi tốt! Rộng rãi, sáng sủa, rất tuyệt vời!”

Tả Tiểu Đa phấn khích: “Lần đầu tiên ta ở một ngôi nhà to như vậy đấy, ta cùng Lý Thành Long mỗi người ở một tầng, một tầng ba nhà vệ sinh... Thật sự quá

xa xỉ. Một nhà vệ sinh để ta đi nặng, một nhà vệ sinh để đi nhẹ, nhà vệ sinh thứ ba còn chưa nghĩ ra dùng để làm gì...”

Diệp Trường Thanh lại suýt bị lời nói tráng lệ này làm cho ho khan.

Rốt cuộc thằng bé này là người như thế nào, suy nghĩ kỳ lạ bao nhiêu mới có thể nói ra những lời như vậy...

“Không có chỗ nào không hài lòng chứ?” Diệp Trường Thanh liếc mắt nhìn thằng nhóc này.

Đầu là những người hiểu sự đời, vừa rồi Tả Tiểu Đa chỉ nhắc đến nhà vệ sinh chứ không nhắc đến những thứ khác, vậy nhất định vẫn có chỗ không phù hợp với tâm ý của thằng nhóc này.

“Chỗ không hài lòng ấy, thật sự là cũng có...”

Tả Tiểu Đa xém xét kỹ càng tỉ mỉ dáng vẻ của vị hiệu trưởng của Cao Võ Tiềm Long ở trước mắt.

Không phải là loại kuôn mặt chữ điền nghiêm nghị chính khí kia, mà là gương mặt gầy gò, cằm có chút nhọn, hai mí mắt giống như... Một tú tài đã già?

Một độc giả cao tuổi?

Đại khái chính là cảm giác giống như vậy!

Quả thật nho nhã, lông mi dài lay động, gương mặt trắng trẻo, ánh mắt hiền hậu, đầu tóc bạc trắng, ba sợi râu màu xám nhưng không dài lại khiến cho người

khác vừa nhìn là có một loại cảm giác của gió mát mang khí chất siêu phàm.

Khuôn mặt mang vẻ đứng đắn, đôi mắt trong veo chính trực, nhìn khí sắc rất ngay thẳng kia; Lại dùng Vọng Khí thuật nhìn thử cũng đều là chính khí.

'Tổng kết một câu, người trước mắt này ít nhất... Không phải người xấu!

Tả Tiểu Đa vẫn dè dặt một lúc, cười hì hì nói: “Lần này đến trường thật sự

không ngờ sẽ có điều kiện tốt như vậy, ở riêng một biệt thự ha ha... Quá thoải mái, hiệu trưởng, nghe nói đây là nhà của gia đình ngươi?”

Diệp Trường Thanh híp mắt nhìn thằng nhóc này, gật gật đầu cười: “Đây là tài sản riêng của ta.”

“Hiệu trưởng, vậy có lẽ nơi cư trú hiện tại của ngươi cách đây không xa đâu nhỉ?” Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa không còn bất cứ ý nghĩ nào khác.

“Thật sự không xa, bên cạnh đây thôi.”

Trong lòng Diệp Trường Thanh cảm thấy kỳ lạ, còn có chút buồn cười, nhưng vẫn bất giác chuẩn bị tinh thần.

Hắn có một loại cảm giác rõ rệt: Tên nhóc Tả Tiểu Đa này, ngụy trang quá nhiều, tầng tầng lớp lớp. Tất cả các biểu cảm được bộc lộ ra bên ngoài rất có thể đều là lớp tự vệ của hắn!

Mà lúc này hắn vòng vo nhắc đến ngôi nhà, rõ ràng là đang thăm dò chuyện tại sao bản thân lại cho hắn mướn nhà và ý định của bản thân.


Diệp Trường Thanh đoán là thằng nhóc này còn muốn vòng vo lâu hơn nữa, nhưng bản thân lại không có tâm trạng vòng vo với hắn, dứt khoát nói thẳng vào. điểm chính: “Lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt của các ngươi đã từng gọi điện thoại cho ta, chỉ để nói về việc của ngươi.”

“Lão hiệu trưởng? Bà Hà? Ngươi là người quen của nàng sao?”

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa lập tức trở nên nghiêm nghị, cơ thể cũng bất giác thẳng

tấp. Trong mắt Diệp Trường Thanh lộ vẻ ngưỡng mộ.

Nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa nàng còn đặc biệt gửi cho ta một bức thư về chuyện của ngươi. Ngươi có muốn xem thử không?”

Tả Tiểu Đa lộ ra vẻ lưu luyến và hoài niệm, nói khẽ: “Ta, có thể xem sao?” “Được chứ.”

Diệp Trường Thanh lấy điện thoại ra, tìm tòi một lúc sau đó đưa điện thoại sang, nói: “Đây.”

Tả Tiểu Đa cầm lấy xem.

Bên trong là một bức thư, người gửi, Hà Viên Nguyệt, người nhận, Diệp. Trường Thanh.

Khi đến tuổi tác, thân phận, địa vị như bọn họ thì sớm đã xem thường việc sử dụng những cái tên khác ngoài tên thật chứ đừng nói đến những biệt danh kia.

Tả Tiểu Đa bất giác nhớ đến biệt danh của mình, không nhịn được xấu hổ một lúc, trên mặt đỏ ửng.

Nội dung trong bức thư rất đơn giản.

Hà Viên Nguyệt giới thiệu đơn giản về tình hình của Tả Tiểu Đa và bày tỏ tâm ý muốn để Tả Tiểu Đa đến Tiềm Long.

Tả Tiểu Đa liếc mắt là có thể nhìn ra, bức thư này thật sự là do Hà Viên Nguyệt viết, tự tay mình viết.

Bởi vì bên trong có nhắc đến hai chuyện; Chuyện thứ nhất, là Nhất Mạc và Nhị Mạc của Tam Mạc Ngũ Bình; Hà Viên Nguyệt nói như này: Đứa trẻ này có tài năng ngút trời, tấm lòng thuần khiết không mất đi, làm việc tùy thích, thường vượt qua lẽ thường, đi ngược với đạo lý thông thường; Thiên Võng đánh giá là Tả Đạo; Trộm nghĩ là không thể được, nếu có thể gia nhập vào trong môn phái của ngươi, xin nhờ xem xét tình hình để che chở, đừng làm lỡ tương lai đời này của đứa trẻ của ta.

Mà chuyện thứ hai đến cả bản thân Tả Tiểu Đa cũng mơ mơ hồ hồ: Đứa trẻ Tả Tiểu Đa này, nghi ngờ là kế thừa Long Mạch; Lúc nhỏ hồ đồ không thể chạy nhảy ca múa;

Thẳng đến Thượng Kinh sợ rằng sẽ bị quần long hãm hại; Điều kiện tốt nhất để đi ra ngoài chính là gia nhập Tiềm Long, đợi đến lúc đằng uyên mới có thể ổn thỏa.

Mạo muội thỉnh cầu, vô cùng sợ hãi; Không có tư lợi, chì vì suy nghĩ cho muôn dân. Hy vọng hiệu trưởng Diệp để ý đến, xóa sạch khói mù, 58, nâng cao Xích Nhật. Cho dù Hà Viên Nguyệt qua đời đến nơi chín suối cũng sẽ cảm động không quên.

Hà Viên Nguyệt gửi lời.

Xem xong bức thư này, Tả Tiểu Đa không nhin được run rẩy hai tay, hai vành mắt đỏ ửng.

“Bà Hà...”

Tả Tiểu Đa lẩm bẩm thì thâm.

Bình luận

Truyện đang đọc