Nhưng ánh mắt Hạng Xung cũng lấp lóe, như có điều suy nghĩ mà nhìn Lý Thành Long, rồi lại nhìn Hạng Băng, lặng lẽ mỉm cười, nói: “Lớp trưởng Tả yên tâm đi. Đối chiến luận bàn, ngộ thương là chuyện khó tránh khỏi. Băng Nhi sao lại tức giận được chứ, tất cả đều là vì tiền đồ võ đạo, bồi tội gì đó là quá lời rồi, quá lời rồi”
Hắn cười ha hả: “Sau này còn phải dựa vào lớp phó Lý chiếu cố Băng Nhi nhiều hơn.”
Lý Thành Long cười hề hề, gãi đầu đáp: “Thật ra cũng rất tốt, ta đánh với bạn học Hạ, đánh... Khụ khụ, đánh rất thoải mái đã nghiền, tiến bộ hơn nhiều lắm...”
Hạ Băng nghe được lời hắn nói, cổ họng nghẹn lại, suýt thì tức giận đến mức hít thở không thông.
Vẻ mặt Hạng Xung cũng rất là đặc sắc, Tả Tiểu Đa thì càng không đành lòng nhìn thẳng.
Hạng Xung nói: “Lớp trưởng Tả này, giờ ta có thể xem thử gốc Lan Hương 'Thảo mà ngươi cất giữ được không?”
“Có gì mà không xem được chứ.”
Tả Tiểu Đa rất sảng khoái, nếu nhất định muốn giúp đỡ thì không nên dùng dẳng nữa, nhanh chóng làm cho rõ ràng, được là được, không được thì thôi.
Trong tin nhắn của cha mình đã nhắc nhở chuyện này vô số lần.
Có câu tục ngữ rất hay là: Trước mặt dạy con, sau lưng dạy vợ.
Nhưng Tả Trường Lộ cũng không dạy con ngay trước mặt. Giáo dục Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm về các phương diện liên quan đến đối nhân xử thế thường đều thông qua điện thoại.
Hoặc là gặp phải chuyện gì, đột nhiên có cảm ngộ cho rằng có ích với con trai và con gái thì sẽ trực tiếp gõ chữ gửi qua.
Gửi một tin, có thể không để ý, không cần trả lời lại.
Gửi ba lần, nếu không trả lời, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm sẽ phải viết một bài báo cáo về những trải nghiệm tâm đắc trên ba tin gửi qua, mà ít nhất là năm nghìn chữ, phải có lý lẽ băng chứng chứng minh mình thật sự đã biết, đã hiểu.
Tả Trường Lộ cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tất cả mọi chuyện đều lặng lẽ hoàn thành qua điện thoại.
Ví dụ lễ tình nhân tặng một đồng, Tả Trường Lộ từng gửi tin nhắn đến.
“Đi xa nhà không tránh khỏi việc xã giao, một mình bên ngoài thường có lúc cần nhờ vả người khác. Nếu cần giúp đỡ người ta thì phải quyết định cho nhanh. Năm lấy nhân tình bằng tốc độ nhanh nhất. Đừng kéo dài, đừng nhử mồi, cũng đừng để người ta phải chờ đợi. Kéo qua kéo lại kéo thành oán, vòng đi vòng về
vòng thành hận, đợi hoài đợi mãi đợi thành thù.”
“Chưa đưa thì đừng nói, đưa rồi thì đừng nhắc. Lễ nhỏ chớ đưa, đưa thì phải trọng. Nhưng lời nói phải tỏ ra nhẹ như gió thoảng mây trôi mới được.”
Những lời này Tả Tiểu Đa biết giờ mình vẫn chưa hiểu hết, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn chấp hành theo ý kiến của Tả Trường Lộ.
Dù hiện tại nghĩ không thông, sau này có nghĩ tiếp cũng chẳng vấn đề gì.
Kinh nghiệm từng trải trong cuộc sống của cha mình hơn một đứa trẻ như mình nhiều lắm, tin cha sẽ đúng vậy đâu!
“Ở đây này” Tả Tiểu Đa mỉm cười, mời hai anh em vào phòng khách, lấy Lan Hương Thảo từ trong nhẫn không gian ra.
Đặt trên bàn trà gỗ tầng vân.
Chỉ trong chốc lát, một mùi hương thanh tịnh như hoa lan lại như xạ hương tản ra khắp nơi, tràn ngập cả ngôi biệt thự.
Mà nhiệt độ không khí cũng theo đó mà tăng lên đột ngột.
Không cần nói cũng biết, khoảng thời gian này Tả Tiểu Đa vẫn luôn dùng Viêm Dương Chân Kinh chăm sóc bồi dưỡng cho gốc cỏ này.
“Mười lá! Vậy mà lại là mười lá?”
Hạng Xung nhảy dựng lên, giữa sự ngạc nhiên hoang mang còn biểu lộ ra sự khiếp sợ của hắn vào lúc này.
Trong mắt toát ra sự mừng rỡ tột độ, khiến cả người hẳn đều run rẩy. Lý Thành Long lại tỏ ra cực kỳ kinh ngạc... Mười lá? Không thể nào?