KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

“Chúng ta đã tiêu hao sạch sẽ vinh quang của tổ tiên, đó là người tạo thành, không lời nào để nói, nhưng nếu phút cuối cùng bị chụp lên tội danh phản quốc ... Cho dù chết cũng không có mặt mũi đi gặp tổ tiên. Hừ, hoặc là ngươi đã không còn biết xấu hổ, nhưng ta tự thấy mình không có mặt mũi đối mặt với cha chú Tây Môn gia nhà ta, ta thật sự không biết nên ăn nói như thế nào!”

“Ông tổ ta hiện nay vẫn còn là Tây Môn đại soái, dẫn đầu hàng chục triệu tướng sĩ bảo vệ đại lục Tinh Hồn. Đứa cháu gái là ta ở trong nước, bị xử tử vì tội danh phản quốc ... "

Cao phu nhân lạnh lùng nói: "Ta không gánh nổi cái danh này!"

Mặt mũi hiệu phó Cao âm u, nói: “Đừng nói nữa, ngươi không gánh nổi cái danh này, chẳng lẽ ta gánh nổi nó à. Nhiều thế hệ Cao gia ta cũng là tướng gia!"

Cao phu nhân cười lạnh nói: “Cao gia các ngươi đời đời tướng gia? Sao ngươi lại có mặt mũi nói ra những lời nay? Nhìn hơn hai mươi đứa con trai, hơn hai trăm cháu nội, chắt càng đông đúc kia của ngươi ... Có mấy người ở trên chiến trường? Có đứa nào không?”

"Hiện giờ Cao gia các ngươi ước chừng hơn bốn nghìn cười cùng huyết mạch, trong đó mấy người ở chiến trường?"

"Nhiều thế hệ tướng gia? Đây là nhiều thế hệ tướng gia trong suy nghĩ của ngươi à? Cao Chí Vân! Mong ngươi đừng sỉ nhục bốn chữ đời đời tướng gia này!"

Lòng tràn đầy sầu não, Cao phu nhân thở dài nói: "Cao Chí Vân, năm đó ta nhìn trúng xuất thân tướng gia của ngươi, kiêu ngạo không chịu khuất phục, cho nên ta mới giao phó cả đời cho ngươi ... Mà nay, những năm gần đây ngươi từng bước sa đọa đi tới đức hạnh hiện tại, là ta có mắt không tròng, một bên tình nguyện, không có gì đặc biệt ... "

"Cao gia các ngươi, từ trên xuống dưới đã vứt bỏ vinh dự tướng gia từ lâu. Không một ai tuân theo di huấn của tổ tiên ... Đối với việc này, ta không lời nào để nói, đây là sự lựa chọn của toàn thể Cao gia các ngươi."

Cao phu nhân nói, vẻ mặt bi thương, nàng đứng dậy, buồn bã nói: "Cao Chí Vân, nếu ngươi không ăn năn hối cải. Vậy thì chờ vết thương của ngươi tốt lên, hai ta ly hôn đi."

“Ta là con gái Tây Môn gia, cho dù gia tộc không coi trọng ta, không nghe không hỏi, nhưng mà ... Ta không thể khiến gia tộc hổ thn vì mình."

Cao phu nhân không đợi hiệu phó Cao trả lời đã đứng dậy đi thẳng ra ngoài cửa.

Phía sau, Cao Chí Vân mặt mang xấu hổ, cúi gằm mặt xuống.

Cao thị tướng gia!

Quả nhiên là cách xưng hô từ rất lâu trước kia!

Tổ huấn của Cao thị là ... gì nhỉ?

Cao Chí Van cố hết sức đứng lên khỏi giường, chậm rai đi ra ngoài cửa.

Hắn đi về phía tây.

Ở bên đó có bia tổ huan vừa mới dựng lên.

Còn chưa đến gần, hắn chợt nghe thấy tiếng người oán giận.

“Qùy gối ở đây làm gì? Có ích lợi gì?”

"Đọc cả ngày cũng chỉ có những lời này, đọc thế nào thì tổ tiên cũng không thể chui ra từ cái bia này đúng không? Muốn làm cái nghi thức này để làm gì?"

“Hơn nữa tổ tiên hăng hái chiến đấu đẫm máu giành chính quyền, chúng ta làm đời sau, hưởng thụ bóng cây của tổ tiên là điều hiển mà? Không thể để tổ tiên đổ máu công cốc ... "

“Đúng vậy, chúng ta không hưởng thụ thì ai hưởng thụ? Chẳng lẽ để cho mấy người có tổ tiên chưa từng lên chiến trường hưởng thụ à?"

"Nói đúng, nói đúng, người trước trồng cây, quả nhiên là lời lẽ chí lý!"

“Thật không muốn quỳ ... Thời đại này rồi mà còn di huấn tổ tiên, thật sự là ... "

"Không muốn quỳ cũng phải quỳ, người kia đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, còn không phải là do lão tổ tông chưa tỉnh mới đến lượt nàng cầm lông gà làm lệnh tiễn, cáo mượn oai hùm ... "

Vẻ mặt Cao Chí Văn trầm như nước, cất bước đi vào.


Một đám con nối dòng Cao gia vừa nhìn thấy Cao Chí Vân đi đến, tất cả tức khắc đều quỳ thang tắp, không dám nói thêm một câu, không khí lặng ngắt như tờ

Không còn ai dám nói lung tung nữa.

Cao Chí Vân đi đến trước bia di huấn, hắn chậm rãi quỳ xuống.

Ngẩng đầu nhìn chữ trên tấm bia đá, hắn thở dài một hơi, lớn tiếng đọc: "Máu tươi tưới đẫm cầu Nhật Nguyệt, vì Viêm Võ ta chẳng sợ khổ; mỉm cười chết trận sa trường, da ngựa bọc thây nam nhi đao; con cháu đời sau ghi nhớ, coi diệt kẻ trộm cướp là vinh; cả đời vì nước vì dân; lại vừa xứng với họ Cao này!"

"Từ nay về sau, dù là ai, chỉ cần không hề nhớ tổ huấn Cao gia, lập tức đuổi khỏi nhà!"

“Từ nay về sau, tất cả võ giả phái nam trưởng thành của Cao gia sẽ bắt đầu rèn luyện kỹ năng chiến đấu. Chờ khi Tiềm Long đi tiền tuyến thí luyện, cùng nhau đi đến, tòng quân nhập ngũ, ai không lập được công trạng, cả đời không được về nhà!”

Hiệu phó Cao hoàn toàn không để ý ánh mắt không hiểu ra sao của đám con cháu trong gia tộc, hắn quỳ khoảng một giờ, sau đó mới tự mình đứng dậy, cúi đầu thật sâu.

"Ta họ Cao! Là con cháu Cao thị tướng gia!"

Đêm khuya hai ngày sau.

Hiệu phó Cao một thân một mình yên lặng tới nhà Diệp Trường Thanh.

Không biết cụ thể hai người nói gì, cũng không có bên thứ ba biết.

Nhưng bên Thượng Kinh, có một hành động bí mật, tiêu diệt một căn cứ.

Nghe nói đó là hang ổ của một Vọng Khí Sĩ tiếng tăm lừng lẫy của Viêm Võ đế quốc.


Ban đầu Tả Tiểu Đa mang ba nghìn cân phụ trọng đi vào, hắn gần như không nhấc nổi bước chân.

Nếu không phải đã tấn thăng lên Thai Tức cảnh thì chỗ trọng lực này cũng đủ đè bẹp Tả Tiểu Đa!

Không còn cách nào khác, Tả Tiểu Đa đổi sang mặc phụ trọng năm trăm cân rồi phòng vòng trọng lực gấp một trăm lần lần nữa, lúc này hắn mới có thể miễn cưỡng tu luyện.

Phòng trọng lực gấp mấy trăm nghìn, dù được xưng là Cao Võ Tiềm Long nơi thiên tài tụ hợp thì phần lớn những người đi vào phòng trọng tu luyện đều đeo phụ trọng tu luyện trong phòng trọng lực có bội số gấp mười lần, hai mươi lần hoặc năm mươi lần.

Bình luận

Truyện đang đọc