KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Còn chưa đi đến trước mặt Phùng đại sư đã nhìn thấy vẻ mặt trắng xám trong lòng lập tức hồi hộp.

Bước nhanh qua, nhỏ giọng: “Có chuyện gì?”

“Chuyện là... Không phải!"

Trên mặt Phùng đại sư ứa ra từng giọt từng giọt mồ hôi hột: "Đây không phải là người mà ta nói tới!"

“Không phải?”

Mộng Trầm Thiên mở to hai mắt: "Nhưng Đằng Hạo này... Nhất Trung chỉ có một người như vậy, chính là cái tên này... Mà Đãng Quảng Nguyên cũng chỉ có một đứa con trai này!”

“Thật sự không phải là người ta nói!”

Lúc này Phùng đại sư sắp khóc rồi.

Chuyện nhầm lẫn đáng xấu hổ này thật sự không nhỏ, tự mình chỉ điểm khiến nhà họ Mộng tìm nhầm người

Sắc mặt của Mộng Trầm Thiên lập tức trở nên u ám: "Vậy là ai?"

“Ta... Ta cũng không biết..."

Phùng đại sư khóc không ra nước mắt: "Đằng Hạo mà hôm đó ta nhìn thấy chắc chẩn không phải là người thiếu niên này trước mắt này!"

Trong lòng thật sự hận đến muốn chết!

Thằng nhóc hôm đó gặp vậy mà lại sử dụng tên giả, trường học giả!

Mẹ kiếp, ta với ngươi có thù sâu oán nặng gì sao, ta mới đến Thành Phượng Hoàng ngày đầu tiên đã gài một cái bẫy to lớn như vậy cho ta!


Lần gài bẩy này... thật sự sắp chết người!

Ánh mắt Mộng Trầm Thiên ngay lập tức trở nên giống như một con rắn độc: “Ngươi... có ý gì?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Thư Tình Của Anh: Hội Ngộ Tình Yêu Trong Phòng Nha
3. Mối Tình Đẹp Nhất
4. Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em
=====================================

Phùng đại sư gần như khóc lên: "Hôm đó ta thật sự gặp một người thiếu niên có khí thế phi phàm, đúng, còn có những người khác có thể làm chứng, ba. người... Các ngươi phải làm chứng cho ta, hôm đó, ta thật sự gặp một người, sau đó..”

Ba người kia cũng đổ mồ hôi trên trán, không biết làm sao, đứng ra lắp ba lắp bắp làm chứng: “Phải... Hôm đó thật sự gặp một thiếu niên như thế... Sau đó Phùng huynh đã...”

Giải thích tỉ mĩ chuyện ngày hôm ấy một lần, nhưng trong lòng đã hận Phùng đại sư thấy rõ.

Ngươi mất cảnh giác, hôm đó cái miệng đê tiện của ngươi đùa giỡn người khác nhưng lại không biết thực chất bên trong sớm đã bị người ta đùa ngược lại, kết quả hôm nay cái bẫy này còn liên lụy đến mấy. người chúng ta...

Bây giờ gây ra trò cười này, phải kết thúc như thế nào đây!?

“Chắc chắn không phải?”

Mộng Trầm Thiên cũng có một loại cảm giác chán ngán, mẹ kiếp, sự kềm chế tốt đẹp vẫn luôn duy. trì từ trước đến giờ đã gần như sụp đổ hoàn toàn vào thời khắc này, khuôn mặt tuấn tú đã có phần méo mó, phong độ không còn gì!

'Vọng Khí Sĩ đã chuẩn bị xong, tất cả các công cụ đã chuẩn bị xong; Bên phía nhà họ Ninh cũng làm tốt những công việc căn phối hợp, tất cả cao thủ của hai nhà đã đủ, chỉ chờ lấy máu sau đó phân chia hành động...

Kết quả đến thời điểm mấy chốt, ngươi nói với ta tìm nhầm người, đó chính là sự sai lầm từ trong gốc. rễ!

Ta thật sự bó tay!

“Chắc chắn... không phải!"

Phùng đại sư đã không dám nhìn mặt Mộng Trầm Thiên.

Trên gương mặt đó, lúc này hơn phân nửa đã bắt đầu bốc khói rồi!?

Mộng Trầm Thiên không nói một lời nào nữa, xoay người đi thẳng về.

Phùng đại sư đặt mông ngồi xuống giống như. đang xuất hiện triệu chứng hạ đường huyết, chỉ cảm thấy lạnh cả người, run rẩy liên tục.

Những người khác tất cả đều dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, Phùng đại sư lúc này cũng không để ý đến, trong lòng chỉ suy nghĩ đến một chuyện; Lần này còn có thể sống sót mà rời khỏi Thành Phượng Hoàng hay không?

...

Mộng Trầm Thiên đi vào màn che, tiến đến bên tai Mộng Thiên Nguyệt nhẹ nhàng nói mấy câu.

Sắc mặt Mông Thiên Nguyệt vậy mà lập tức thay. đổi.

Giơ ly, ngẩn người trơ mặt ra, hai mắt lập tức trở nên u ám.

'Sau đó lập tức đặt cái ly xuống, gương mặt u ám, nhanh chóng đi ra ngoài, không nói một tiếng với cục phó Đằng mà vào một giây trước thôi vẫn còn hàn huyên nhiệt tình, xưng huynh gọi đệ.


Đăng Quảng Nguyên đang cười rạng rỡ, hai tay nâng chén rượu qua để cụng ly đã thấy Mộng Thiên Nguyệt bỗng nhiên đứng lên rồi đi, dĩ nhiên không nén được sự sững sờ.

Chuyện này... Chuyện này có chút thất lễ phải không?

Cười ngượng, ngồi xuống ghế tựa như không hề có chuyện gì xảy ra, thầm nghĩ: Người có tiền thì tính cách xấu như vậy. Rõ ràng giây trước còn thân thiết gọi ông đây là anh em

Mộng Thiên Nguyệt bước nhanh ra khỏi màn che, bước nhanh về phía Phùng đại sư.

Phùng đại sư vốn cũng đã mềm nhũn cả người, run cầm cập giống như lợn nái, lại nhìn thấy Mộng Thiên Nguyệt bước tới như hổ như sói, suýt nữa sợ đến mức tè trong quần.

“Không phải? Sao lại không phải?”

Sắc mặt, khí thế của Mộng Thiên Nguyệt giống như bão táp sắp nổi lên.

“Không... Không phải..."

“Thật sự không phải?”

“Thật sự... Thật sự không phải..."

Mộng Thiên Nguyệt gật gù, vươn ngón tay chỉ trỏ trên mặt của Phùng đại sư, chỉ trỏ thêm một lần nữa, sau đó hít sâu một hơi, xoay người đi về.

Phùng đại sư đặt mông ngồi xuống, chỉ cảm thấy. cả người cứng ngắc, trong lòng chỉ còn sót lại hai chữ không ngừng quanh qua quẩn lại

“Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi...”

Mộng Thiên Nguyệt đi thẳng trở về, bước chân. càng ngày càng nặng, sắc mặt lại càng ngày càng u ám, ánh mắt càng ngày càng lộ rõ vẻ hung ác!

Bỗng nhiên, tất cả các tâm trạng tiêu cực chất đống trong khoảng thời gian này, toàn bộ bùng nổ ra!

Chỗ này cháy!

Chỗ kia mất trộm!

Bên kia bị giết!


Bên này đột tử!

Chỗ đó cuốn gói chạy trốn!

...

Mỗi một ngày, không, gần như là mỗi một giờ đều có tin tức xấu truyền tới! Các con do mình sinh ra, cho đến ngày hôm nay đã có mười bốn người được xác. nhận tử vong!

Bây giờ, thật vất vả tưởng là đã bất được một nhánh cỏ cứu mạng, hằng hái bày mưu tính kế chuẩn bị, lại là hàng giả!

Hàng giả!

Người thật sự muốn tìm... lại biệt tăm biệt tích.

Ta đã chuẩn bị cả một đêm đến sáng, mẹ nó ta. Ta cười giả lả đến mức bây giờ mặt đã đông cứng rồi!

Bà đây cả đời này chưa từng uất ức như vậy!

“Các ngươi coi Mộng Thiên Nguyệt ta là ai!"

Mộng Thiên Nguyệt cuối cùng cũng không kiềm chế được mà bùng nổ, vừa mới đi vào màn che, cơn giận kiềm chế đến cực điểm thật sự nổ tung!

Giống như một con sói bị chúng bạn xa lánh, không còn lối thoát phát ra tiếng kêu xé trời cuối cùng!

“Mộng đại ca... Ngươi sao vậy?

Trong lòng cục phó Đẳng rất buồn bực, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, hẳn cười khuyên giải: "Xin bớt giận, xin bớt giận.”

Hiển nhiên, cục phó Đăng này tự cho mình rất có mặt mũi, thật sư coi mình rất có trong lương.


Bình luận

Truyện đang đọc