KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

"Với lại mấy tổ khác các ngươi, không được thẩm vấn đến chết người, dù là bốn người bọn họ hay người tình nghi khác, các ngươi có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng tuyệt đối không thể để chết người, đây là giới hạn cuối. Nếu ai cố ý giết người, ta sẽ giết cả chín tộc nhà ngươi, chó gà không tha!"

Bộ trưởng Nam rất ngang tàng: "Ngoài ra, phát lệnh truy nã phạm vi toàn đại lục mấy người ta nói, nhanh.”

"Bộ trưởng, đây đã là phạm vi công việc của Bộ Trinh Tập rồi ... "

"Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, Bộ Trinh Tập? Chẳng lẽ không biết ta mới là lão đai à?”

Bộ trưởng Nam nổi gian đập bàn: "Sao, tên họ Vương của Bộ Trinh Tập kia không cho làm việc? Hay là nói gì rồi?"

“Không không không ... Bọn ta vẫn chưa đi ... "

"Cho hắn cũng không dám! Ông đây nắm quyền quản lý tài chính của bộ Tài Chính, họ Vương kia dám hé răng một câu, ta cho chậm lương của cả bộ hắn, để hắn nhịn đói!”

Bộ trưởng Nam hét: “Với lại, bộ Tinh Thuẫn, bộ An Toàn, bộ Võ Giáo ... bảo bọn họ cử tinh binh mạnh qua đấy phối hợp điều tra với ta! Nơi nào dám không phối hợp là treo lương ngay, bao giờ làm việc thì lúc đó mới đưa tiền!

...

Mọi người bên dưới đều đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Tác phong này ...

Biết thì ngươi là bộ trưởng Bộ Tài Chính, không biết còn tưởng tưởng ngươi là tổng bộ trưởng của sáu bộ ..

Nói thế, thật sự không ai dám trêu chọc vị này nhà mình.

Từ sau khi bộ Văn Hóa chống đối hắn lần trước, hắn treo lương của bộ Văn Hóa hắn ba tháng.

Ba tháng này, hễ là người của bộ Văn Hóa tiêu tiền mua thứ gì thì lập tức có người đến cửa kiểm tra tài sản, thu nhập không rõ ràng ...

Bây giờ bộ trưởng bộ Văn Hóa từ chức rồi, bên dưới có hơn bảy mươi người bị đưa vào tù.

Tác phong bá đạo vô cùng.

Không phải không ai nói chuyện xấu của Bộ trưởng Nam trước mặt Hoàng Đế bệ hạ, kết quả Hoàng Đế bệ hạ chỉ nói: "Vẫn chiến tranh nhiều năm như vậy, vẫn đang tiêu tiền ... Bộ trưởng Nam cũng khó khăn, đến giờ vẫn chưa đình chỉ chi tiêu của Hoàng Cung đã tốt lắm rồi, mọi người ai cũng khó khăn, thông cảm thông cảm."

Người nói câu này rưng rưng.

Còn có thể nói gì nữa?

Hoàng Đế bệ hạ cũng khó xử, thông cảm!

Từ khi hồi phục đế chế, Hoàng gia tồn tại bởi Viêm Võ, tuy có quyền uy tương đương, nhưng tuyệt không giống quyền uy tối cao của vương triều thời kỳ phong kiến, nói sao làm vậy.

Nhất là bây giờ đại chiến tứ bề, liên quan đến tồn vong toàn nhân loại, dù trên danh nghĩa là vua của một nước, quyền hành vẫn có giới hạn.

Cho nên ... khụ khụ, điều này cũng rất khổ tâm.

Quan trọng là tác giả vẫn chưa nghĩ xong tầng này, nên khoan giải thích.

...

"Cao gia nói thế nào?"

“Bây giờ gia chủ Cao gia đang ngồi ngoài sảnh đón khách, đợi gặp ngươi."

"Ngồi? Tướng môn Cao gia bị hắn biến thành một đống vô dụng, hắn dựa vào cái gì mà dám ngồi, bảo hắn đứng đợi!"

"Vâng."

....

Trên đường phố Thượng Kinh.

Mặc Huyền Y chậm rãi đi ra khỏi tiệm bánh ngọt, cầm một cái bánh ngọt to trong tay, hôm nay là sinh nhật mẹ nàng, cũng là sinh nhật đầu tiên nàng tổ chức cho mẹ sau khi về, Mặc Huyền Y mua thêm một chai rượu.

Nhưng vừa mới ra khỏi cửa lại thấy phía trước chiến đấu ầm ầm.

Hình như có người đang ám sát?

Một tên béo tầm hai mươi tuổi quần áo hoa lệ, điên cuồng chạy sang đây, gương mặt mũm mĩm đầy vẻ hoảng hốt sợ hãi.

Mặc Huyền Y không muốn gây chuyện, cũng không muốn tùy tiện vướng vào thị phi, im lặng né tránh, phải tránh thị phi.

Vèo.

Một mũi tên từ xa bắn đến, tiếng rít sắc bén vang lên trong không trung.

Tên béo hét lớn một tiếng, nhanh nhẹn tránh đi, lại kéo ra sáu đường tàn ảnh, thân pháp tốc độ đều không tầm thường.

Nhưng đáng tiếc vẫn không có kết quả!

Theo một tiếng phù vang lên, mũi tên kia hung hăng đâm vào mông tên béo, bắn vào mông bên trái, xuyên qua mông bên phải.

Giống như làm một cuộc phẫu thuật bế môn, có điều thủ đoạn cực đoan hơn chút.

Tên béo hét thảm một tiếng, đột nhiên thay đổi quỹ đạo chạy về trước, trùng hợp đụng bay bánh ngọt của Mặc Huyền Y.

Hét một tiếng xé tim xé phổi: "Mông của ta ... "

Mũi còn ngửi ngửi: "Bánh ngọt vị dâu ... awwww ... mông của ta ... "

Ngay lúc đó, người áo đen từ bốn phương tám hướng nhảy ra, Mặc Huyền Y thấy tình thế không ổn, vội quay người chạy, tên béo lại nhanh tay lẹ mắt ôm đùi nàng: “Chị gì đó ơi, cứu mạng ... ta, mông của ta ... "

Lúc này Mặc Huyền Y rối bời, chưa kịp nghĩ kĩ, nắm sau gáy tên béo, phóng vào tiệm bánh ngọt phía sau, công kích như núi sau lưng theo cả phòng bay lên.

Nhưng đây lại không ngoai dự liệu của Mặc Huyền Y. Ngay khi nàng vào tiệm bánh ngọt bèn triển khai thân pháp cực nhanh, trốn ra cửa sau, người vừa bay lên đã đến một con hẻm khác.

Sau đó liên tục lượn vòng, trong phút chốc xách theo một tên béo đến một con đường đông đúc người qua lại khác ...

Mặc Huyền Y học thủ đoạn bảo vệ mạng của Phương Nhất Nặc sư thúc một khoảng thời gian rồi.

Bên kia lại vang lên tiếng xé không chói tai, lại là cường giả Thượng Kinh đang đến.

Từ đầu đến cuối Mặc Huyền Y vẫn xách tên béo, lại tránh vào trong một siêu thị lớn, thấp giọng gào: "Đừng kêu nữa."

Tên béo ngạc nhiên phát hiện, không biết mũi tên đâm trên mông mình như mứt ghim được trát bánh ngọt lên từ bao giờ, nếu không nhìn kỹ, thật sự không nhìn ra.

Với lại miệng vết thương cũng cảm thấy đau, thậm chí miệng vết thương không chảy máu gì, cũng không biết cô gái này dùng cách gì, thật kỳ diệu ...


Ngươi chết thì chết, liên quan gì đến ta?

Nhưng sau khi gặp Tả Tiểu Đa, lại thay đổi suy nghĩ hoàn toàn, giúp đỡ mọi người, làm nhiều việc thiện, nhất là cứu người, ắt hẳn có phúc báo.

Bản thân gây nghiệp chướng quá nhiều trong quá khứ, dù đúng sai tại tâm, nhưng vẫn nhiều nghiệp chướng, phải làm nhiều việc thiện để bù đắp phúc duyên.

Cũng quen thuộc địa hình nơi này, tiện tay cứu tên béo cũng không phải chuyện to tác gì, trước tai họa sát nách, tin rằng cũng không ai thấy mặt thật của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc