KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

“Hả? Có hai chỗ?”

Hà Viên Nguyệt kinh ngạc mở to mắt: “Hai chỗ?”

“Đúng vậy, hai chỗ. Hai chỗ đó cách bên này rất xa. Nhưng từ chỗ này nhìn ra thì... Hình như đó là vị trí trung tâm thành Phượng Hoàng. Là mảnh đất phồn hoa nhất.”

Trong lòng Tả Tiểu Đa rất kinh ngạc.

Mảnh đất phồn hoa nhất, các kiến trúc ven đường gần như đều là công trình cứng, dưới thời tiết này chỉ có càng nóng hơn, hơi nước càng nhiều mới

đúng, sao lại không có chút hơi nước nào bốc lên được?

“Hai chỗ này, ngươi xem khoảng cách giữa hai nơi này bây giờ là bao xa?” Hà Viên Nguyệt tiếp tục nhắm mắt, nhẹ nhàng hỏi.

Nàng không có tu vi gì, ả Tiểu Đa nói thể nhìn thấy, nhưng nàng lại không nhìn được.

Tả Tiểu Đa im lặng nhắm mắt lại, dùng tâm trí của mình tiếp tục xem.

“Khoảng cách... Khoảng chừng nửa thước?” Tả Tiểu Đa không xác định nói.

“Đổi khoảng cách nửa thức trong mắt ngươi bây giờ... Sang địa hình thực

LẺ

“Hai nơi... Hai nơi!!!"


Hà Viên Nguyệt đột nhiên nhớ tới gì đó, tỉnh thần nàng bỗng nhiên trở nên phấn chất, cảm giác bỗng nhiên phấn chấn này khiến cho tinh thần nàng bỗng chốc trở nên hăng hái, thậm chí khuôn mặt già nua còn xuất hiện ửng hồng: “Lam Thư!”

“Vâng!”

“Tả Tiểu Đa ngươi nhìn tiếp, tuyệt đối đừng có ngừng. Lam Thư, ngươi dẫn theo Tả Tiểu Đa từ đây bay qua đó ngay, phải nhanh, đồng thời nhớ phải ẩn dấu chính mình. Nhìn xem hai chỗ này là hai chỗ nào.”

“Dùng tốc độ nhanh nhất đi đến vị trí không trung ở trung tâm thành Phượng Hoàng, phải đảm bảo hai mắt Tả Tiểu Đa luôn nhìn tập trung vào hai vị trí đặc biệt kia.”

“Sau đó trở về với tốc độ nhanh nhất, chú ý không được để lộ hành tung!”

“Nhất định phải nhìn thấy rõ ràng.”

“Vâng!”

Tả Tiểu Đa vẫn duy trì trạng thái tập trung quan sát, Lam Thư vươn một tay nắm lấy đai lưng của hản, cơ thể yên lặng bay đi.

“Nguyên hiệu trưởng Hà, đây là?” Mục Yên Yên khó hiểu hỏi.

Hà Viên Nguyệt khẽ vươn tay, ngăn câu hỏi của nàng, ánh sáng lạnh băng xẹt qua đôi mắt: “Yên tâm, đừng nói vội, chờ bọn họ về rồi nói sau.”

Nàng thở dài nhẹ nhõm: “Chuyện này có thể trở thành yếu tố quan trọng giúp đảo nghịch được hoàn cảnh xấu của chúng ta.”

Lúc này Mục Yên Yên hoàn toàn không rõ nàng đang nói gì, chỉ cảm thấy không hiểu ra sau, cực kỳ thần bí.

Hà Viên Nguyệt lẩm bẩm: “Đây thật đúng là đánh bậy đánh bạ mà trúng, dù thế nào ta cũng không ngờ Tả Tiểu Đa có thể nhìn rõ nhiều hơn ta, lại có thể nhận ra... Nơi không có hơi nước... Đây thật sự là trời thương xót... Hazz, †a nên nghĩ đến từ trước, bà già gần đất xa trời như ta sao có thể so với khí

lực võ giả được.”

Nàng thở dài nói tiếp: “Mà có nghĩ tới từ trước thì cũng không có nhiều người có thể tin tưởng được... Hizz...”

Thở ra một hơi dài, nàng không nhắc lại nữa.

Chẳng qua nàng vẫn nhìn về chân trời phương xa với ánh mắt tràn đầy khát vọng.

Tốc độ di chuyển của Lam Thư rất nhanh.

Chỉ chốc lát nàng đã mang theo Tả Tiểu Đa bay về, lần này cả người Tả Tiểu Đa bị vây trong một cái lồ ng khí, thậm chí còn không bị gió thổi bay, nói không hề bị ảnh hưởng cũng không phải nói ngoa, cái này khiến hắn càng dễ dàng tập trung vào mục tiêu hơn.

“Nhìn được chưa? Có thể xác nhận được không?”

“Thấy được! Đã xác nhận được vị trí!”

“Hai chỗ đó là hai chỗ nào?” Giờ phút này, hô hấp của Hà Viên Nguyệt đã hơi dồn dập, ánh mắt vội vàng.

“Một chỗ là tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị.”


Tả Tiểu Đa nói: “Chỗ còn lại... Phần mộ tổ tiên của gia tộc Ninh Thị.”

“Tập đoàn Mộng Thị? Phần mộ tổ tiên của Ninh Thị?”

Hà Viên Nguyệt nghe thấy hai địa điểm này thì lập tức ngây người.

Thậm chí đột nhiên có cảm giác hít thở không thông.

Hà Viên Nguyệt lập tức bắt đầu ho khan kịch liệt, nàng ho khan cực kỳ khó khăn, như là muốn ho cả tìm gan ruột phổi ra ngoài, mặt mũi đỏ bừng, thậm chí còn mơ hồ tím tái.

Nhưng ánh mắt nàng lại sáng rọi lên sự tức giận khiếp người!

Hai đại cao thủ Lam Thư và Mục Yên Yên đồng thời ra tay, cùng nhau thuận khí cho Hà Viên Nguyệt, nhưng hơn nửa ngày cũng không thể làm cho Hà Viên Nguyệt bình tĩnh lại.

“Tích lũy bốn mươi nghìn năm! Một phen tâm huyết! Mấy triệu dân sinh! Số mệnh cả đại lục! Sự tồn vong thắng bại của Tinh Hồn, Vu Minh! Nhưng lại vì người mang lòng riêng quấy phá mà tràn ngập nguy cơ!”

Hà Viên Nguyệt thê lương thét gào, phẫn nộ đến cùng cực, nàng mắng: “Vô liêm sỉ! Phát rồI Vô liêm sỉ! Phát rồ! Vô liêm sỉ! Phát rồ!”

Nàng thổ dồn dập, đôi mắt đỏ au, trong mắt tuôn ra tia máu, cả người run lên vì tức giận: “Ta nói ta cố gắng hơn mười năm, là nghịch thiên bước đi, cuối cùng phí công, lại thế nào cũng không ngờ, thật ra là bị kẻ tự xưng là người một nhà đâm một đao sau lưng!”

“Thì ra là thế!”

Hà Viên Nguyệt ngửa mặt lên trời hô: “Quả thực vô cùng đáng chết!”

Mấy người Mục Yên Yên nhất thời không rõ Hà Viên Nguyệt phẫn nộ cái gì, tất cả đều không hiểu ra sao, dù là Tả Tiểu Đa cũng tràn đầy nghỉ ngờ khó hiểu.

Một lúc lâu sau... Cuối cùng Hà Viên Nguyệt cũng bình tĩnh lại, đầu tiên là thở dài một hơi,

nhìn nàng như già đi vài phần. Vốn đã không có bao nhiêu tinh thần, lúc này lại như đánh mất hơn nửa.

“Vừa rồi làm sao vậy?”


Mục Yên Yên hỏi.

Hà Viên Nguyệt không trả lời, nàng run rẩy ngẩng đầu: “Tiểu Đa, lại đây, ngươi vẫn đứng ở vị trí này. Khắp xung quanh, núi non trùng điệp, kể cả thành Phượng Hoàng, thậm chí là ở nơi xa hơn, ngươi nhìn bao quát, chú tâm nhìn, nhìn xem giống cái gì?”

Tả Tiểu Đa nghiêm túc nhìn qua, trong đầu nhanh chóng phác họa ra một hình ảnh tương đối hoàn chỉnh.

Sau khi hình ảnh được phác họa ra, Tả Tiểu Đa bị chính hình dung của mình dọa sợ, hắn do dự nói: “Này... Nếu coi là một cái chỉnh thế... Nó rất giống... Một con chim to...”

“Đúng... Một con chim to.”

Hà Viên Nguyệt vui mừng nói: “Nhớ kỹ, ngọn núi dưới chân chúng ta tên là Phương Hồi Đầu. Tảng đá chúng ta đang đứng bây giờ chính là một tảng đá hoàn chỉnh to lớn, ước chừng nặng cả chục tấn... Ta gọi nó là —- Phượng

Thủ.”

“Lam Thư, làm phiền ngươi mang Tả Tiểu Đa lên cao hơn, nhìn khắp toàn cảnh.”

“Dạ”

Một lát sau, Tả Tiểu Đa nhìn thấy nhiều, khuôn mặt trần tư của hắn dần có chút đăm chiêu, Hà Viên Nguyệt chờ mong hỏi: “Lần này nhìn thấy cái gì...

“Thấy một con chim to..."

Tả Tiểu Đa thành thật trả đời: “Không biết có phải do yếu tố chủ quan hay không, nhất là khi nhìn ở trên cao, cảm giác càng sống động hơn.”

“Còn gì nữa không?” Hà Viên Nguyệt truy hỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc