KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi.

Trước mắt, chính là chỗ ở của bà Thạch, cách chỉ không đến năm kilomet mà thôi.

Đột nhiên sắc mặt của Tả Tiểu Đa thay đổi, đổi đến âm u khủng bố, âm trầm như nước.

Bỗng nhiên, phía trước mùi thối xông thiên, mấy thanh niên bịt mũi, bày ra vẻ mặt ghét bỏ, lại gánh một đống phân đi vào hẻm bà Thạch ở.

Bọn họ muốn làm gì, có thể tưởng tượng ra.

Tả Tiểu Đa điềm tĩnh nhìn.

Mấy thanh niên này vửa đi vào, Tả Tiểu Đa đã muốn đi theo, có phần động tác .....

"Làm càn!" Một tiếng gào thét.

Đột nhiên mấy tiếng hét liên tiếp vang lên, kim quang nhấp nháy, gió mạnh như bạo nổ, ba thanh niên cùng với thùng phân, thẳng tắp bay lên, vừa bay ra hẻm nhỏ, đã vỡ bốn phần năm trên không!

Với phán đoán của Tả Tiểu Đa về bà Thạch, bà Thạch chính là cao thủ không xuất thế, có lẽ thực lực không thua kém thầy Văn, thậm chí không kém hiệu trưởng Diệp quá nhiều!

Nhưng, đi hay không đi đây?

Bây giờ vị trí mình đứng, có thể gọi là vị trí khó xử nhất.

Chỗ này về trường thì xa, trờ về đã không kịp, hơn nữa nếu lúc này tùy tiện quay về, ngược lại sẽ khiến người mai phục nghi ngờ, tiếp đó mạnh mẽ tấn công.

Ngược lại khoảng cách đến chỗ bà Thạch khá gần, nếu mình sử dụng thân pháp cực tốc, chớp mắt là có thể đến nơi.

Ừm ... khí tức tai ách này, không phải rất nồng, mặc dù đang có xu thế tụ lại, nhưng cuối cùng vẫn không ngưng tụ thành chất, cũng chính là nói, thực ra tình huống nguy hiểm không nhiều, nhưng nói đến mức độ nguy hiểm như thế nào thì vẫn chưa chắc ...

Trong lòng Tả Tiểu Đa quyết tâm, đột nhiên mạnh mẽ tăng tốc, dùng tốc độ cao nhất của mình, đột nhiên xông lên.

Chặng đường năm kilomet, thật sự đúng là chớp mắt đã đến.

Khu khu dân cư tồi tàn, những can nhà nhỏ của nong dân đã xuất hiện trước mắt.

Nhưng Tả Tiểu Đa vừa mới đến gần, lại ngửi thấy mùi sơn nồng nặc.

Nhìn bốn phía, lập tức nổi cơn thịnh nộ.

Biểu ngữ to lớn màu đỏ, lần nữa quét đầy bức tường ở sân.

Toàn bộ khu dân cư, gần như mỗi mặt ngoài tường, đều là khẩu hiệu to màu máu.

"Đạo đức bại hoại, y quan cầm thú!"

"Nhân gian bại hoại, hổ thẹn Cao Võ!"

"Y quan cầm thú, tiếng xấu muôn đời!"

.....

Đột nhiên sắc mặt của Tả Tiểu Đa thay đổi, đổi đến âm u khủng bố, âm trầm như nước.

Bỗng nhiên, phía trước mùi thối xông thiên, mấy thanh niên bịt mũi, bày ra vẻ mặt ghét bỏ, lại gánh một đống phân đi vào hẻm bà Thạch ở.

Bọn họ muốn làm gì, có thể tưởng tượng ra.

Tả Tiểu Đa điềm tĩnh nhìn.

Mấy thanh niên này vửa đi vào, Tả Tiểu Đa đã muốn đi theo, có phần động tác .....

"Làm càn!" Một tiếng gào thét.

Đột nhiên mấy tiếng hét liên tiếp vang lên, kim quang nhấp nháy, gió mạnh như bạo nổ, ba thanh niên cùng với thùng phân, thẳng tắp bay lên, vừa bay ra hẻm nhỏ, đã vỡ bốn phần năm trên không!

Lại trực tiếp bị người ta giết chết, một đòn ba người chết!

Ba cái đầu, liên tục lăn tới lăn lui trên đất.

Sắc mặt Tả Tiểu Đa đột ngột thay đổi.

Giết người ở chỗ này, không phải chuyện gì tốt.

Không biết có bao nhiêu đồ không biết xấu hổ, đều nhìn chẳm chằm bên này, đợi bỏ đá xuống giếng.


Tả Tiểu Đa không kịp nghĩ kĩ, vội vàng xông lên trước.

May mà mỗi lần đến đây, Tả Tiểu Đa đều có thói quen thay đổi dung mạo và vóc dáng trước, nếu không, lúc này còn thực sự không dám tiến lên trước.

Tinh Hồn đại lục trừng trị cực kì nghiêm khắc đối với tu giả tùy ý tàn sát người bình thường, bình thường không ai dám vượt qua giới hạn, trên thực tế, đây cũng chính là điều mà nhiều người bình thường gan dạ bất chấp kiêng kị, dựa vào đó để sỉ nhục góa phụ của hiệu phó Thạch.

Chỉ thấy một thanh niên mặc quân phục, từ trong hẻm sải bước đi ra ngoài, trong miệng mắng to: "Toàn bộ là đồ vong ân phụ nghĩa, lại có thể ức hiếp quả phụcủa anh hùng như vậy, ta Bạch Hướng Thiên chính là người đầut iên không thể tha thứ cho ngươi!"

Tả Tiểu Đa nhìn người này, cảm giác đầu tiên chính là có vấn đề.

Người này trông có vẻ chính trực, vóc người khôi ngô, nói chính trực lẫm liệt, nhưng ... lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Nhiều năm như vậy, loại chuyện tương tự không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, nhưng có người nào ra tay giết người bình thường?

Đây là giới hạn.

Hơn nữa còn giet người trắng trợn như vậy, quả thực giống như chỉ sợ thiên hạ không có chuyện gì.

Hắn theo bản năng nhìn tướng mặt người này, nhưng tướng mạo đập vào mắt lại mơ hồ không thật, rõ ràng người này đã có dịch dung, nhưng vẫn có thể từ giữa trán nhìn ra sát khi mơ hồ, mà thậm chí, lại là ... tà ý nghiêm nghị.

Suy nghĩ của Tả Tiểu Đa chuyển động, lại tập trung tinh thần quan sát tướng khí, tướng khí của người này nhất thời không nhìn ra cái gì, có hơi lệch lạc, nhưng không cách nào phân biệt thêm một bước, rốt cuộc người này là người Tinh Hồn hay là người Vu Minh.

Truyền thuyết nói, nếu Vọng Khí Sĩ đã đến mức nhất định, nhìn một cái là có thể nhìn ra bản chất tỏa ra của một người, là người của Vu Minh hay là người của Tinh Hồn, có thể liếc qua là biết ngay.

Đông Phương đại soái trong truyền thuyết cũng có thể làm được điều này.

Hiện tại Tả Tiểu Đa hiểu biết rất có hạn về Vu Minh, bản thân cũng chưa gặp qua bao nhiêu người của Vu Minh, nói đến bây giờ chỉ có thể phân biệt, so với chuyện cười còn gây cười hơn.

Nhưng Tả Tiểu Đa không phải hoàn toàn không có gì, ít nhất có thể nhìn ra, cơ thể khác thường của người này, mặc dù cả người mặc quân trang Viêm Võ, đi đường mang theo gió, long hành hổ bộ, khá có một loại cảm giác uy nghiêm.

Nhưng, Tả Tiểu Đa lại không cảm nhận được chút cảm giác an toàn nào từ trên người người này, cảm nhận được chỉ có một khí tức hung ác.

Tiếp sau đó, ánh mắt của người này đã chạm đến Tả Tiểu Đa, phẫn nộ nói: “Ức hiếp quả phụ liệt sĩ, ngươi đáng chết!"

Một chưởng nhắm vào ngực, không phân đúng sai phải trái đã xông qua.

Một luồng âm thanh xé gió sắc nhọn vang lên.

Trong lòng Tả Tiểu Đa vừa động, giơ tay chưởng một cái, bang một tiếng, hai người đối chưởng thực tế không chút giả dối, thân thể đôi bên đều loáng một cái, đáy mắt thanh niên quân trang của đối phương lại lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây là chuyện thế nào?

Bà Thạch đối với loại biến cố gần bên này, không thể không biết, nhưng vẫn luôn không ra.

Hoặc là lúc thế này, vốn dĩ nàng không bằng lòng đi ra, không muốn đối mặt.

Nhưng một lần như vậy, chỉ e suy tính của đối phương sẽ đạt được mục đích, đối tượng mà đối phương đặt bẫy ... vốn dĩ chính là mình?

Bình luận

Truyện đang đọc